Bẫy Hoa - Chap 11
Giọng nói của Chu Ja vang lên đầy kiêu ngạo.
“Việc con trai của Solle về nước ấy. Còn cái vé xếp hàng là sao?”
Chu Ja nâng một bên lông mày lên một cách đầy ẩn ý.
“Là ông già đó nói với tôi đấy.”
“Hả? Chủ tịch à? Tại sao lại là ông ấy…”
Fram “Tại sao ư? Vì ngày xưa ông ấy từng qua lại với ới tôi chứ sao.”
“Chu Ja! Là cô hả!”
Yi Yeon bật người dậy ngay lập tức, vô thức gọi tên cô bằng cách cũ.
Câu chuyện tình yêu đầy màu sắc của Chu Ja có phần giống những câu chuyện cổ tích tàn nhẫn mà Yi Yeon, với kinh nghiệm sống ít ỏi, chỉ có thể lắng nghe mà không hiểu hết.
Khi Yi Yeon gặp Chu Ja lần đầu tiên thì cô mới chỉ 17 tuổi, và phải tự mình tìm hiểu cách sử dụng băng vệ sinh.
Chu Ja đã dạy cô những điều phức tạp và bí ẩn hơn, nhưng lúc đó, Yi Yeon còn quá bảo thủ. Dù Chu Ja đã cố gắng hết sức, Yi Yeon vẫn không thể lắng nghe, coi tình yêu như một thứ độc dược.
“Bạn đời lý tưởng không phải do số phận quyết định, mà do tầm nhìn và cải đầu của mình lựa chọn.”
“Cuộc đời ngắn ngủi, nếu ngay cả đồ ăn còn phải chọn cái ngon nhất, thì tại sao lại để bản thân cam chịu với một mẩu bánh mốc meo?”
Trong khi Chu Ja đang chìm đắm trong bài giảng của mình, Yi Yeon nhanh chóng lên đi trốn. Cô không thể chịu đựng nổi sự khác biệt giữa một bà lão sống phóng túng và người phụ nữ bảo thủ như cô.
“Con nhóc ngốc nghếch kia! Định sống độc thân cả đời luôn đấy à?!”
Đêm đến, mọi âm thanh đều bị che khuất.
Bóng tối và sự tĩnh lặng bao trùm không gian, chỉ có một bóng người đang lên cầu thang. Tiếng bước chân cẩn thận vang lên từng bước, cho đến khi dừng lại.
Đing, ding, ding…..………
Chiếc đồng hồ lớn được mua nhân dịp khai trương vang lên báo hiệu giờ đã điểm mười hai giờ khuya.
Việc đi lên tầng hai đã trở thành thói quen của Yi Yeon từ lâu rồi.
Ban đầu, chỉ là một lý do để kiểm tra một lần, vì cảm thấy thật buồn cười khi nhìn tên sát nhân đang nằm bất động, để cô nhớ lại vị trí của mình – một người làm thuê.
Nhưng giờ đây, cô đến đó để kết thúc một ngày, ngày, để xác nhận rằng ngày mai của mình sẽ bình yên. Team
Bác sĩ cây cối, chỉ biết nhìn sự bất hạnh của người bệnh nhân thực vật mà không làm gì cả.
Cuối cùng, Yi Yeon quen thuộc với việc nhập mã và xoay nắm cửa.
Cây cối cũng có thế giới tâm trí, càng nói những lời đẹp đẽ thì chúng càng phát triển khỏe mạnh, còn càng chửi rủa thì càng sớm chết đi. Biết rõ điều này, mỗi lần cầu nguyện của Yi Yeon đều là-