Bẫy Hoa - Chap 13
“Tại sao lại làm vậy?”
Giọng nói không có cảm xúc. Cảm giác mơ hồ trong đầu cô đột nhiên tỉnh táo lại ngay lập tức.
“Một người bị đập nát đầu như vậy, có lẽ không sống nổi đâu.”
“Người mà cô đánh đến nửa sống nửa chết là em trai tôi.”
Khi đèn điện nhấp nháy ngừng lại, các giác quan bị bịt kín của Yi Yeon lại mở ra.
Mùi sắt tanh từ trong kho bỏ hoang tràn ngập không khí.
Một cái móc treo trên trần nhà, trên đó là xác heo treo lủng lẳng, các xô máu văng vãi khắp nơi. Tất cả những thông tin đó dội vào mắt cô như một trận bom.
Ở đâu đó, có những con giòi đang lúc nhúc. Những công nhân đi lại trong đôi ủng cao su nặng nề, hoàn toàn thản nhiên. Họ không hề chú ý đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt. Họ chỉ đơn giản là loại bỏ nội tạng và cắt thịt thành từng miếng, rửa sạch vết máu bằng vòi nước dài. Cái sự thờ ơ này lại càng làm cô cảm thấy lạ lùng.
Yi Yeon tỉnh dậy giữa trung tâm của lò mổ, và sự hiện diện của người đàn ông mặc bộ đồ âu sang trọng trước mặt cô cảm thấy thật kỳ quái.
“Khi cô đang ngủ, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi đã tự hỏi có nên xé xác cô ra hay đổ xi măng vào thùng phi rồi ném xuống biển.”
Khi đèn điện nhấp nháy ngừng lại, các giác quan bị bịt kín của Yi Yeon lại mở ra.
Mùi sắt tanh từ trong kho bỏ hoang tràn ngập không khí.
Một cái móc treo trên trần nhà, trên đó là xác heo treo lủng lẳng, các xô máu văng vãi khắp nơi. Tất cả những thông tin đó dội vào mắt cô như một trận bom.
Ở đâu đó, có những con giòi đang lúc nhúc. Những công nhân đi lại trong đôi ủng cao su nặng nề, hoàn toàn thản nhiên. Họ không hề chú ý đến cô dù chỉ là một cái liếc mắt. Họ chỉ đơn giản là loại bỏ nội tạng và cắt thịt thành từng miếng, rửa sạch vết máu bằng vòi nước dài. Cái sự thờ ơ này lại càng làm cô cảm thấy lạ lùng.
Yi Yeon tỉnh dậy giữa trung tâm của lò mổ, và sự hiện diện của người đàn ông mặc bộ đồ âu sang trọng trước mặt cô cảm thấy thật kỳ quái.
“Khi cô đang ngủ, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi đã tự hỏi có nên xé xác cô ra ôi đã tự hỏi có nên xé xi hay đổ xi măng vào thùng phi rồi ném xuống biển.”
Một tiếng động lớn phát ra từ trong thùng phi, như thể có ai đó đang đá mạnh vào bên trong. Tiếng la hét tuyệt vọng vọng lại từ không gian kín, khiến Yi Yeon cứng đờ người.
“Em trai tôi đang chết dần, có ó lẽ tôi cần một người chịu trách trách nhiệm.”
Cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác tội lỗi vì đã gây thương tích cho người khác bị át đi bởi nỗi sợ hãi về việc sẽ bị trả thù.
“….. Tôi, tôi nghĩ anh đang hiểu lầm gì đó. Tôi chỉ là tự vệ thôi. Tôi không phải là người đã làm tổn thương em trai anh.”
Yi Yeon cố gắng ngừng run rẩy, phản bác lại.
“Thực ra, em trai anh là người đã cố giết tôi trước, hẳn đang chôn người mà!”
“Việc chôn một người có gì to tát không?”
Người đàn ông lạnh lùng rũ tàn thuốc ra khỏi điếu xì gà.