Tại hạ nữ thuật sư - Chương 10
Chương 10: Thức ăn cho người chết
Mà lúc này, người đàn ông đeo kính râm Triệu Dẫn Ngôn đã đến góc phố. Anh như cảm thấy được điều gì đó, lập tức tháo kính râm, kinh ngạc nhìn cửa hàng bán vải liệm rồi lấy bàn bát quái ra, chiếc kim trên đĩa đang điên cuồng chuyển động.
“Đ*t!” Anh không nhịn được mà thốt ra một câu chửi thề: “Linh lực mạnh như thế này, lần đầu mình thấy có người tu luyện tạo ra được trận pháp lớn như vậy, cao thủ! Đây nhất định là một cao thủ!”
Triệu Dẫn Ngôn cau mày, những suy đoán trước đây của anh vẫn còn quá bảo thủ, cô gái trẻ như vậy mà đã có thiên phú và tu vi cao như thế, nhất định là đối tượng quan trọng được gia tộc đỉnh cấp bí mật đào tạo, người như thế này từ trước đến nay rất kiêu căng tự mãn, nếu anh tùy tiện đi chiêu mộ, người ta chắc chắn không muốn, nói không chừng còn cho rằng Đặc An cục xem thường cô.
Không được, anh cần phải thận trọng.
Vẫn nên là quan sát một thời gian, tìm hiểu tính cách của đối phương rồi nói sau.
Anh lặng lẽ rời khỏi con phố.
Khi Bách Chu từ trạng thái thiền tỉnh lại, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, toàn thân như giảm đi 1kg, càng đói bụng hơn, đói đến mức dường như cảm thấy có một bàn tay muốn chui ra từ trong cổ họng.
Cô nhìn đồng hồ, xem đã trôi qua mấy phút?
Không thể nào?
Đợi đã.
Ngày 19 hả?
Đã trôi qua một ngày rồi sao?
Vậy là cô đã đứng cái tư thế này một ngày một đêm rồi sao?
Cô nhìn lại thanh máu trên đầu mình, con số đã tăng thêm 3 điểm, biến thành 33 điểm.
Bách Chu cảm thấy cơ thể mình dường như có thêm chút hơi thở, hơi thở này đang lang thang khắp tứ chi và xương cốt của cô, giống như một con rắn nhỏ, hình như đang nuôi dưỡng cơ thể cô.
Quả nhiên Ngự Linh này vô cùng lợi hại.
Cô mở <Ngự Linh Lục> lần nữa thì phát hiện tất cả nội dung trong đây đã biến mất, là một quyển sách trắng như trước đây.
Pháp thuật không thể truyền qua nhẹ nhàng.
Cho dù cuốn sách mật này có rơi vào tay người khác, cũng không thể xem được, công pháp tu luyện của nhà họ Bách, không có ai có thể cướp đi được.
Cô cất cuốn sách vào ba lô, như giữ kín báu vật, mang theo bên người mới yên tâm.
Đói.
Đói bụng quá đi.
Cô quay đầu lại nhìn vào món chân giò heo om, điều kỳ lạ là đã một ngày trôi qua, nhưng vẫn nghi ngút khói, giống như vừa mới ra lò.
Cô sờ vào hộp cơm lạnh ngắt.
Đây là cơm cho người chết mà?
Cô học chuyên ngành văn hóa dân gian, đã đọc qua không ít truyền thuyết dân gian, rất nhiều nơi đều có câu chuyện về cơm cho người chết. Người ta kể rằng vào Lễ Thanh minh và Rằm tháng 7, có người sẽ đặt bát cơm bên đường dành cho những cô hồn đi qua ăn, những yêu ma quỷ quái này ăn no sẽ không quấy phá con người.
Người sống nhất định không được ăn cơm của người chết, tranh miếng ăn với người sẽ có kết cục gì? Nhẹ thì bệnh tật đầy người, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.
Cô gọi đồ ăn ngoài cũng không phải là không trả tiền, mà chủ tiệm lại giao cơm của người chết cho cô, thật là quá đáng.
Khiếu nại, nhất định phải khiếu nại.
Cô mở app màu vàng, bỗng sững sờ.
Hoàn toàn không có đơn hàng nào cả, ngay cả cửa hàng cũng không còn.
Quả nhiên rất kỳ lạ.
Cô nhớ hôm qua sau khi đặt hàng, bởi vì đói bụng quá mà cô đã nhìn vào bản đồ đặt hàng, lúc đó định vị hình như cách đó hai con phố, không xa lắm.
Có lẽ nên đi xem một chút, chân giò cô gọi mất mấy chục tệ, sao có thể lừa tiền của cô như thế.
Sau khi ra ngoài ăn một bát mì nhỏ, còn hào phóng gọi thêm một phần trứng rán, ăn xong cô lập tức lái xe điện đến vị trí của cửa hàng kia, nhưng mà đây là một ngã tư đường, ven đường đều là các cửa hàng bán vật liệu xây dựng, cả con phố không có quán ăn nào cả.
Nhưng ở đây rất lạnh lẽo, rõ ràng là mặt trời đang chiếu sáng chói chang nhưng lại khiến người ta cảm thấy gió lạnh thổi từng cơn.
Điều kỳ lạ nhất là trên cửa của mỗi cửa hàng vật liệu xây dựng ven đường đều có treo một cái gương đồng, trên chiếc gương đồng có một cái kéo treo ngược, được buộc bằng sợi chỉ đỏ.
Đây là một pháp khí để xua đuổi tà ma.
Dữ dội vậy sao?
Cô lấy điện thoại di động ra, lên mạng tra một chút, quả nhiên trên diễn đàn địa phương có người đang thảo luận về con đường này, nói con đường này rất bất thường, mặc dù điều kiện đường xá rất tốt nhưng thường xuyên xảy ra tai nạn, hơn nữa hàng năm vào tháng 7 luôn có người chết.
Tháng 7 là tháng cô hồn, dương khí suy yếu, âm khí rất mạnh.
Đó là lúc yêu ma quỷ quái hoành hành.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía trên con phố, từ sau khi tu luyện Ngự Linh tâm pháp, cô có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Đó là một luồng khí đen cuồn cuộn như mây đen, bao phủ cả con phố.
Quỷ khí ngút trời.
Toàn bộ con phố cũng không bình thường.
Cô tìm một góc phố vắng vẻ ngồi đợi đến tận nửa đêm, mặt trăng giữa bầu trời đã bị âm khí che khuất, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, khiến không gian tối tăm và tĩnh mịch.
Đột nhiên, có một cửa hàng mở cửa, một bà lão bước ra.
Bà lão có mái tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, trên tay bưng một bát thịt kho.
Bát thịt đó nghi ngút khói, tỏa ra mùi thơm của thịt, màu sắc rất hấp dẫn, vừa nhìn đã thấy mềm thơm ngọt xốp, khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.
Bà lão đến ngã tư đường, đặt bát thịt bên đường, sau đó lấy giấy nến sáp thơm từ trong túi ni lông ra thắp sáng, hai tay chắp lại, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó, giọng nói trầm khàn, lộ ra vẻ kỳ dị đáng sợ.
Bách Chu đứng ở rất xa, lẽ ra cô không thể nghe rõ bà lão nói gì, nhưng lúc này cô lại có thể nghe rất rõ ràng.
“Cúng cơm cho người chết, bình an và phát tài. Ăn cơm của người chết, sẽ mang tất cả vận rủi.”