Tại hạ nữ thuật sư - Chương 11
Chương 11: Ác linh chết bất đắc kỳ tử
Giọng nói bà lão khàn khàn trầm thấp, vừa giống tụng kinh vừa giống hát, dường như đang niệm chú ngữ, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Khi bà ấy niệm, bốn phía bỗng nhiên nổi gió, tiếng vù vù vang vọng, trầm thấp như quỷ khóc.
Bà lão hơi run rẩy, hoảng sợ nhìn xung quanh, vội vàng đứng lên, nhanh chóng bước vào cửa hàng nhà mình, đóng cửa lại.
Tiếng gió gào thét, mọi thứ đều im bặt.
Bỗng nhiên, cuối con đường đen như mực xuất hiện một bóng người.
Bóng người kia trong suốt như hư không, không nhìn rõ khuôn mặt, càng lúc càng đến gần, cơ thể cũng càng lúc càng cứng ngắc.
Mà phía sau bóng người, lại có thêm vài bóng dáng xuất hiện, cùng nhau đi đến, đèn đường nhấp nháy hai lần rồi vụt tắt.
Bách Chu không kìm được mở to hai mắt, tất cả những bóng người kia đều máu chảy đầm đìa, có người thiếu nửa bên đầu, lộ ra thứ gì đó đỏ trắng lẫn lộn bên trong; có người chỉ còn lại có nửa người; có người thiếu cánh tay hoặc thiếu chân; thậm chí có một người chỉ còn nửa thân trên, dùng đôi tay bò trên mặt đất.
Đó đều là những linh hồn chết do tai nạn xe cộ!
Trên đầu bọn họ, bỗng nhiên xuất hiện thanh máu, người nào cũng là 40 điểm, hơn nữa còn có một cái tên chung: Ác linh chết bất đắc kỳ tử.
Những ác linh đó nhìn thấy thịt kho tàu trên mặt đất, người nào người nấy cuống cuồng chạy tới, liên tục nhặt thịt nhét vào miệng.
Điều kì quái nhất là bất kể chúng có ăn như thế nào thì thịt cũng không hết.
Ăn tầm mười phút thì lũ ác linh chết bất đắc kỳ tử mới no bụng, sự thỏa mãn hiện rõ trên mặt, sau đó lảo đảo xoay người biến mất trong bóng đêm.
Mà cái hộp thịt kho tàu kia vẫn nóng hổi như cũ, hình như còn thơm hơn lúc ban đầu.
Bách Chu nhìn xung quanh, cửa hàng nào cũng có khách, nhưng không bật đèn, như thể bọn họ đang im lặng chờ đợi điều gì đó.
Rất nhanh, một chàng trai giao hàng đi xe điện xuất hiện, anh ta mặc áo khoác màu vàng, đúng là người giao hàng cho Bách Chu.
Mặt anh ta đã bị khẩu trang và mũ bảo hiểm che khuất, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Anh ta nhặt hộp cơm dưới đất lên, lái xe rời đi, Bách Chu đạp chân ga, bám sát phía sau anh ta.
Do ngày hôm qua Bách Chu không ăn cái chân giò kia nên giờ bọn họ đang tìm kiếm con mồi tiếp theo.
Anh chàng giao hàng đi một mạch về hướng tây, vậy mà lại chạy đến một khu dân cư xa hoa, bên trong đều là biệt thự, theo lý thuyết thì những nơi như vậy sẽ không tùy tiện cho nhân viên giao hàng đi vào, nhưng kỳ lạ là khi anh chàng giao hàng đi qua cổng lớn, những bảo vệ giống như không nhìn thấy gì.
Bách Chu thầm nghĩ, thật vô trách nhiệm.
Nhưng khi cô định theo vào lại bị ngăn cản.
“Làm gì vậy?” Bảo vệ nghiêm túc hỏi.
Bách Chu thầm nghĩ chẳng lẽ bảo vệ chỉ cho phép nhân viên giao hàng đi vào sao?
Cũng có thể, nói không chừng trước kia bọn họ cản trở nhân viên giao hàng nên bị chủ nhà khiếu nại nhỉ?
Cô lập tức nói: “Tôi đến giao hàng.”
Mấy tên bảo vệ liếc nhìn xe máy điện, lại liếc nhìn mặt cô, ngay lập tức hiểu rõ.
“Giao cho ai?” Một bảo vệ lớn tuổi dùng ngữ khí thâm sâu hỏi.
Bách Chu liếc nhìn theo hướng anh giao hàng kia đi, bên đường có một cái cột mốc ghi số biệt thự, thuận miệng nói: “Số 37.”
“À, là sếp Văn sao, anh chàng đẹp trai đó.” Bảo vệ nháy mắt với cô.
Bách Chu thầm nghĩ tôi giao hàng thì liên quan gì đến việc anh ta có đẹp trai hay không, nhưng cô ý thức được mình không nên mở miệng.
“Vào đi.” Bảo vệ phất phất tay, Bách Chu nói cảm ơn, lái xe điện đi tiếp, phía sau vẫn vang lên giọng nói của bảo vệ.
“Haiz, trẻ như thế, sao lại làm nghề này?”
“Chỉ là giao hàng thôi mà? Có cái gì… chờ chút, chẳng lẽ là loại giao hàng đó sao?”
“Không sai, chính là loại đó.”
“Chậc chậc chậc.”
Khoảng cách xa dần, không còn nghe thấy tiếng mấy người kia nữa, đầu Bách Chu đầy dấu chấm hỏi, giao hàng còn phân loại sao? Không phải là app màu lam với app màu vàng hay sao?
Có phải bọn họ hiểu lầm gì không?
Nhưng cô không nghĩ nhiều, dừng lại trong góc tìm chỗ ẩn nấp, cảnh giác nhìn chằm chằm anh giao hàng kia.
Đúng là anh chàng giao hàng đã dừng ở cửa căn biệt thự số 37 và ấn chuông cửa.
Rất nhanh cánh cửa lớn đã được mở ra, một chàng trai trẻ dáng người cao ráo xuất hiện ở cửa.
Bách Chu hơi sửng sốt, đây không phải là chàng trai gặp phải chồn xin phong sao? Khí vận trên người cậu ấy rất cao, khiến cô có ấn tượng sâu sắc.
Tại sao lại là cậu ấy?
Chẳng lẽ cậu ấy có khả năng đặc biệt là thu hút những vật bẩn thỉu sao?
Theo lý thuyết tố chất thân thể kém, khí vận suy yếu sẽ thu hút kẻ xấu, nếu khí vận lớn mạnh thì không kẻ nào dám đến gần.
“Xin chào, tôi đến giao hàng cho ngài.” Anh chàng giao hàng kia nói với giọng trầm thấp, khàn khàn.
“Vào đi.” Văn Quân Chỉ không hề nghi ngờ mà đáp.
Cậu để cho người giao hàng bước vào nhà mình sao?
Không phải nhân viên giao hàng giao xong là đi luôn à?
Sau đó, Bách Chu nhìn thấy anh chàng giao hàng lấy ra mấy hộp đồ ăn lớn từ giỏ hàng ra, cái hộp thịt kho tàu mà ác linh chết bất đắc kỳ tử ăn cũng ở trong đó.
Bách Chu im lặng, đã hơn nửa đêm còn ăn nhiều như vậy, cậu không sợ bị khó tiêu hay sao?
Anh chàng giao hàng theo sau Văn Quân Chỉ bước vào phòng, khoảnh khắc bước vào nhà, Bách Chu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu bị che khuất của anh ta, ánh lên nụ cười lạnh lẽo.
Tràn ngập sát khí.
Không hay rồi, anh ta muốn giết ngài Văn.
Bách Chu trầm mặc một lát, cuối cùng quyết định đi cứu cậu.