Tại hạ nữ thuật sư - Chương 13
Chương 13: Liều chết cứu cậu
Tuy anh chàng giao hàng kia không biết những chiêu thức võ thuật, nhưng sức mạnh và tốc độ gấp mấy lần người bình thường, cho dù cậu có tập võ quanh năm, cũng phải tốn chút công sức mới quật ngã được anh ta.
Vả lại người này có khả năng chống đòn và khôi phục kinh người, vô cùng khó chơi.
Mà cô rất nhẹ nhàng, đánh anh ta ngã xuống đất không dậy nổi, không thể nhúc nhích được luôn à?
Nội lực của cô cao đến mức nào vậy?
Bách Chu nhìn thanh máu của anh giao hàng tụt xuống 5 điểm, âm thầm thở phào nhẹ nhàng.
Động tác của cô rất nhanh.
Khi ánh đèn vừa tắt, cô đột nhiên phát hiện Văn Quân Chỉ đến bên cạnh, miệng không ngừng lẩm bẩm, sau đó anh chàng giao hàng kia lại xuất hiện phía sau cậu, đưa cho cậu một thứ gì đó.
Thế mà là một miếng thịt kho tàu!
Văn Quân Chỉ thản nhiên cầm miếng thịt kho tàu đưa vào miệng.
Cô đang định đi lên ngăn cản, bỗng nhiên nhìn thấy Văn Quân Chỉ nhét miếng thịt kho tàu vào miệng anh chàng giao hàng.
Lại nói, toàn bộ quá trình chỉ vỏn vẹn vài phút.
Văn Quân Chỉ trầm tư một lúc rồi hỏi: “Rốt cuộc cô đang làm gì?”
Bách Chu thành thật nói: “Tôi bán quần áo liệm.”
Văn Quân Chỉ lại lần nữa rơi vào trầm tư, nói: “Không muốn nói cũng không sao.”
Bách Chu vội vàng giải thích: “Tôi thật sự bán áo liệm mà.”
Văn Quân Chỉ tất nhiên không tin, bán áo liệm mà lợi hại như thế, vậy bán quan tài không phải là nghịch thiên sao?
Cậu chuyển chủ đề, nghiêm túc nhìn cô: “Sao cô muốn cứu tôi?”
“Tôi đi theo anh ta tới đây đó.” Bách Chu thành thật chỉ vào anh chàng giao hàng: “Tôi cũng không ngờ mục tiêu của anh ta là cậu.”
Văn Quân Chỉ nhíu mày, cậu cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy.
Trong vòng 3 ngày, gặp hai sự việc kỳ quái, hơn nữa tất cả đều dính líu đến cô gái này, nói là trùng hợp thì ai mà tin được chứ?
Cô gái này thâm tàng bất lộ, tâm tư khó lường.
Bách Chu thấy cậu ta đang hiểu lầm, rất nghiêm túc giải thích: “Thật mà, cậu phải tin tưởng tôi.”
Văn Quân Chỉ im lặng, càng không tin.
Lúc này, hai người cùng ngửi được một luồng khí tanh tưởi, Văn Quân Chỉ bật lửa, nhờ có ánh lửa mỏng manh mà nhìn cái bàn, bát thịt kho tàu vốn dĩ khiến người ta đưa ngón trỏ tán dương, vậy mà đã biến thành một đống thịt vụn, tỏa ra mùi hôi thối, dòi bọ bên trong còn di chuyển không ngừng.
Cơm của người chết, vốn không thể ăn, đây mới là diện mạo vốn có của chúng.
Nhưng mà, mùi tanh càng lúc càng đậm, hai người nhìn khắp xung quanh phát hiện những đồ ăn khác cũng nhanh chóng thối rữa, hệt như nhấn nút tua nhanh, dòi bọ sinh trưởng rất nhanh
Bách Chu nói: “Không hay, bọn chúng đến rồi.”
Dường như Văn Quân Chỉ đã cảm nhận được cái gì đó, giơ bật lửa lên, ánh lửa mong manh, các vách tường trong nhà bỗng chốc xuất hiện các dấu tay đỏ tươi.
Những dấu tay đó đầy đủ lớn bé, có thô kệch, cũng có tinh tế, từ từ hiện lên, hệt như có người vô hình bò trên tường.
Dấu tay đỏ tươi đó càng lúc càng gần hai người.
Khi đi ngang qua anh chàng giao hàng, trên người anh ta cũng xuất hiện những dấu tay đỏ tươi, mặt mũi anh ta tràn đầy hoảng sợ, liều mạng giãy giụa, mơ hồ hô to: “Đừng giết tôi, tôi, tôi chỉ thèm vài miếng cơm của các người, tôi đã làm theo lời các người nói, khiến người khác tự tìm đường chết, giúp các người tìm thế thân, cầu xin các người buông tha cho tôi…”
Nhưng những ác linh chết bất đắc kỳ tử đó không hề buông tha anh ta, anh ta phát ra những tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế, dấu tay đỏ tươi vẫn lan từ ngực lên đến mặt, cuối cùng đầu của anh ta xuất hiện một dấu tay đỏ tươi, hơn nữa còn lõm vào rất sâu.
Máu tươi phun ra từ mắt mũi, mặt anh ta đầy thống khổ, ngã thẳng xuống.
Muốn chết nhưng không thể.
Mà dấu tay đỏ tươi vẫn không ngừng tới gần.
Văn Quân Chỉ liếc nhìn Bách Chu, mà lông mày Bách Chu đã nhăn thật sâu.
Quá nhiều.
Trong mắt cô, toàn là thanh máu.
Tuy không cao, nhưng số lượng nhiều, cô hao phí máu mình để giảm máu, cho dù cô dồn hết sức cũng không thể giết nhiều ác linh chết bất đắc kỳ tử như thế.
Trốn.
Chỉ có thể trốn.
Lúc này, bọn họ đã bị ác linh bất đắc kỳ tử vây quanh, Bách Chu nhìn xung quanh, tìm hướng có một thanh máu thấp nhất, nhanh chóng vươn tay nhấn [-], nháy mắt đã giết bốn con ác linh, tạo ra một con đường máu.
Thanh máu vô dụng của ác linh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hóa thành sương mù màu đen biến mất trong bóng đêm.
Văn Quân Chỉ nhìn không thấy ác linh, nhưng có thể nghe được tiếng kêu của chúng, nội tâm càng thêm kinh hãi.
Cô gái này thật lợi hại, múa may ngón tay trong không gian, trừ khử quỷ vô hình, biến nhẹ thành nặng.
Cao thủ như vậy, sao lại cố ý đến cứu cậu?
“Đi mau.” Tâm tư Bách Chu đơn thuần, vốn không chú ý tới ánh mắt khác thường của cậu, đẩy cậu ra bên ngoài rồi nói: “Không cần lo cho tôi, hãy chạy về phía trước, càng xa càng tốt!”
Ác linh chết bất đắc kỳ tử thật ra giống như Địa Phược Linh, bọn chúng bị trói buộc ở nơi mất mạng, không dễ rời đi.
Sở dĩ bọn họ có thể đến nơi này, là vì anh chàng giao hàng mang cơm người chết nên chúng đã theo đến đây.
Đúng rồi!
Cơm của người chết!
Nếu không có cơm của người chết, bọn chúng không có cách đến chỗ này.
Cô quay đầu lại nhìn về phía bàn ăn.
Mà nội tâm Văn Quân Chỉ đang khiếp sợ.
Cậu có tài đức gì, mà một cao thủ có sức mạnh cao cường như thế dù phải bỏ mạng cũng muốn cứu cậu?