Tại hạ nữ thuật sư - Chương 14
- Trang chủ
- Tại hạ nữ thuật sư
- Chương 14 - Ác linh giỏi nhất là lừa người
Chương 14: Ác linh giỏi nhất là lừa người
“Nhanh đi đi!” Bách Chu đẩy cậu thêm lần nữa, thấy cậu không đi, tưởng cậu lo lắng cho mình, cô vội vàng nói, “Yên tâm đi, tôi không sao đâu, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi.”
Nội tâm Văn Quân Chỉ sinh ra một cảm giác kỳ lạ, vừa giống áy náy, vừa giống thứ gì khác.
Thật ra cậu không lo lắng cho cô.
Trên thương trường cậu đánh đâu thắng đó, đánh bại không biết bao nhiêu đối thủ, những kẻ bại trận đó có người phá sản, có người lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng cậu chưa từng có một tia áy náy.
Không biết tại sao, cậu lại cảm thấy áy náy với cô.
Mặc dù trong lòng rối rắm, nhưng không biểu hiện rõ trên mặt, ngược lại cậu còn nói: “Mấu chốt để tiêu diệt lũ ác linh này là cơm của người chết phải không? ”
Bách Chu không ngờ cậu ấy thông minh như thế, chỉ liếc nhìn cơm của người chết một cái, cậu ấy đã đoán được lý do.
“Đúng vậy ” Cô gật đầu.
Văn Quân Chỉ nghiêm túc nói: “Cô đối phó với lũ ác linh kia, tôi sẽ xử lý cơm của người chết, nói cho tôi biết cách làm.”
Bách Chu không chút do dự, lại ấn xuống vài lần, khi tiễn hai con ác linh đi, thanh máu của cô nhanh chóng giảm xuống, cảm giác mệt mỏi ập đến.
“Đốt cơm của người chết, nhất định phải đốt thành tro.” Cô nói.
Đồ ăn thiu rất khó đốt, Văn Quân Chỉ không thèm suy nghĩ đã bật nắp zippo, đổ xăng bên trong ra, trực tiếp ném vào đống cơm của người chết trước khi ngọn lửa tắt.
Toàn bộ quá trình không đến một giây.
Ầm!
Hộp cơm kia bị ngọn lửa bao vây, ngọn lửa bùng lên cao.
“Tách ——” từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những con ác linh ở rất gần, chúng sắp bắt được hai người họ thì ngay lập tức hóa thành làn sương mù rồi biến mất.
Trong không khí tràn ngập mùi khiến người ta buồn nôn, mùi hôi xen lẫn mùi cháy khét, chưa kể mùa chua
Dấu tay đỏ tươi trên tường cũng dần dần biến mất, sạch sẽ như chưa từng xuất hiện.
Văn Quân Chỉ hỏi: “Kết thúc rồi sao? ”
Bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nam: “Ngài Văn, ngài không sao chứ? Chúng tôi nhìn thấy ánh lửa, có phải cháy không? ”
Giọng nói rất quen thuộc, hình như là ông bảo vệ lúc nãy.
Văn Quân Chỉ nói: “Tôi không sao, chỉ đốt một số thứ bẩn thỉu thôi.”
Ông bảo vệ nói: “Ngài Văn, dựa trên quy định của bảo vệ, nếu nghi ngờ có hoả hoạn, chúng tôi phải vào kiểm tra, làm phiền ngài mở cửa được không?”
Bách Chu đang định mở cửa, Văn Quân Chỉ bỗng nhiên giữ cô lại, lắc đầu với cô.
Bách Chu không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Văn Quân Chỉ hạ giọng, nói: “Từ phòng bảo vệ không thể thấy ánh lửa trong phòng tôi.”
Bách Chu hiểu ngay, gật đầu với cậu, bước đến cạnh cửa, nhìn qua mắt mèo ra bên ngoài, đúng là đám bảo vệ đó.
Nhưng, nhiều bảo vệ không có thanh máu trên đầu, chỉ có ông già cầm đầu có thanh máu trên đầu.
Hơn nữa thanh máu cao đến 100, trên đó ghi là [Ác linh đột tử (Phó thủ lĩnh)]
Nói cách khác, ông bảo vệ này là ác linh, còn những bảo vệ khác chỉ là ảo ảnh do ác linh tạo ra.
Những ác linh này giỏi nhất là lừa người, không cẩn thận sẽ mắc mưu của bọn chúng.
Bách Chu thì thầm với Văn Quân Chỉ: “Thử xem có thể đuổi ông ta đi không.”
Văn Quân Chỉ khẽ gật đầu, nhấn mạnh: “Nơi này không có vấn đề gì, ông cứ về đi, ngày mai tự tôi tự sẽ giải thích với giám đốc của các người.”
“Ông Vương, làm sao bây giờ?” Bên ngoài truyền đến âm thanh đối thoại.
“Thôi, chủ nhà ở đây chúng ta chọc không nổi, trở về thôi.” Ông bảo vệ đáp, tiếng bước chân xa dần, hình như mấy họ đã bỏ đi.
Bách Chu giải thích cho Văn Quân Chỉ: “Lẽ ra những ác linh chết đột tử đó sẽ bị kéo về nơi họ chết khi cơm của người chết bị tiêu hủy, nhưng tên này cấp bậc cao, tạm thời có thể thoát khỏi xiềng xích nơi hắn chết, anh phải cẩn thận.”
Chưa đến vài phút, bên ngoài bỗng xuất hiện tiếng còi báo động, một chiếc xe cảnh sát dừng trước cửa, hai cảnh sát sành sỏi xuống xe.
“Vui lòng mở cửa.” Cảnh sát nói, “Chúng tôi nhận được báo cáo, nơi này có người buôn bán mại dâm.”
Văn Quân Chỉ và Bách Chu cạn lời.
Văn Quân Chỉ nhìn Bách Chu: “Bọn họ là người hay quỷ?”
Bách Chu nhìn thanh máu trên đầu bọn họ đều là 20 điểm, nói: “Là người.”
Hai người liếc nhìn nhau, đều trầm tư.
Bọn họ phải giải thích với cảnh sát như thế nào về những thi thể man rợ trong nhà?
Nói là do ác linh chết đột tử làm, bọn họ tin sao?
“Mở cửa!” Cảnh sát nhấn mạnh: “Nếu không mở, chúng tôi sẽ phá cửa!”
Nói xong, bọn họ cảnh giác rút súng ra.
Bắt kẻ buôn bán mại dâm phải mang súng sao?
Văn Quân Chỉ ra hiệu bảo Bách Chu không nên manh động, tiến lên phía trước mở cửa.
Nhìn thấy anh ta, hai tên cảnh sát cùng nhăn mày, nói: “Anh là ngài Văn?”
“Đúng vậy.”
“Chúng tôi nhận được báo án rằng anh rất có thể bị người khác bắt cóc.” Dường như hai cảnh sát đã xem qua ảnh cậu, từ từ hạ súng xuống.
Hóa ra vừa rồi nói bắt kẻ buôn bán mại dâm chỉ vì muốn đánh lạc hướng thứ gọi là bọn bắt cóc.
Văn Quân Chỉ bình tĩnh nói: “Là bảo vệ báo án sao? Tôi không sao, bọn họ đúng là hết lòng làm việc, lo lắng tôi xảy ra chuyện.”
Hai người cảnh sát âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thực hiện hết phận sự nói: “Anh có phiền không nếu chúng tôi vào kiểm tra?”
“Phiền” Văn Quân Chỉ nghiêm túc nói, “Bạn gái tôi đang ở đây, tôi không muốn ngày mai chuyện xấu của tôi bị lan truyền khắp nơi.”