Tại hạ nữ thuật sư - Chương 3
Chương 3: Chết hay không chết
Bách Chu lái chiếc xe điện màu hồng của mình chạy đến thôn nhà họ Lý.
Trên đường đi cô phát hiện người đi đường ai cũng có thanh máu trên đầu, phần lớn là 20 điểm, nhưng không có thanh máu nào đầy, đa số là 17 – 18 điểm, có một ông già sắc mặt xanh xao và ho liên tục, thanh máu của ông ấy chỉ còn có 6 điểm.
Bách Chu thầm nghĩ, có lẽ thanh máu này biểu thị tình trạng sức khoẻ của người đó, nhưng tại sao thanh máu của cô lại nhiều hơn người khác 10 điểm?
Chẳng lẽ do cô chết đi sống lại sao?
May thay thôn nhà họ Lý không xa, lúc cô đến nhà họ Lý thì trời cũng vừa sập tối.
Lúc này nhà họ Lý đã dựng linh đường, sảnh chính treo cờ trắng, còn có mấy người con hiếu thảo đầu quấn khăn trắng nhưng ai cũng cười hihi, vừa hút thuốc vừa đùa giỡn.
Quả nhiên là những đứa con có “hiếu”
Bách Chu giải thích rõ mục đích mình đến đây, con trai cả của bà Lý trừng mắt nhìn: “Sao giờ mới đến? Cũng may là mẹ tao chưa chết, nếu chết cũng không có áo liệm để mặc, con mẹ nó tao phải đập nát tiệm của mày!”
Bách Chu định nói hẹn vào ban ngày trước khi trời tối là được mà, rõ ràng cô ấy đã đến đúng giờ, nhưng thấy con trai cả nhà họ Lý lấy ra một xấp tiền đỏ, những lời sau đó lập tức bị nuốt ngược trở về.
Khách hàng là thượng đế.
Nhận tiền rồi thì tâm trạng Bách Chu cũng tốt hơn, đơn hàng này thu về một nghìn, tiết kiệm được một chút, tiền ăn nửa tháng cũng không thành vấn đề.
Nhưng rất nhanh cô phát hiện ra vấn đề.
Cô dừng xe, ngẩng đầu nhìn ngôi mộ cũ bên đường, không phải vừa nãy đã gặp ngôi mộ này rồi sao?
Khu vực này có nhiều núi, dân làng sau khi qua đời đều được chôn cất trên bờ ruộng, có thể nhìn thấy ở khắp nơi ven đường có nhiều mộ phần khác nhau và người dân ở đây đã quen với điều đó.
Ngôi mộ cũ này không có bia, nó được chồng lên từ nhiều loại đá xanh, trên mộ có treo một lá cờ trắng, bay phấp phới, giống như một bàn tay trắng kinh dị.
Không sai! Chính là lá cờ trắng này!
Chắc chắn vừa nãy cô đã nhìn thấy nó!
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến, khiến cô cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Cô lập tức lái xe nhanh như chớp đạp ga rời đi, chỉ cần ra khỏi con đường thôn này, đến đường lớn sẽ ổn thôi.
Bên tai chỉ còn tiếng gió rít, cô trông thấy ánh sáng ở phía xa xa, trong lòng có chút vui vẻ, cuối đường thôn có một quán nhỏ, vậy là cô sắp ra ngoài rồi.
Nhưng ngay khi cô sắp đến đó, lại nghe tiếng nhạc đám tang, còn có tiếng chơi mạt chược ồn ào.
Bách Chu đậu xe điện bên ngoài sân, cô hơi ngẩn người.
Đây không phải nhà họ Lý à?
“Sao mình quay lại đây rồi?”
Không đợi cô hồi thần lại, con trai cả của bà Lý ngạc nhiên hỏi: “Sao cô quay lại đây?” rồi lại đột ngột nhớ ra: “Con ngồi qua đêm ở đây phải không?” (*)
Ông ta bỗng trở nên nhiệt tình, kéo cô vào sân, dẫn đến trước một cái bàn.
Có 2 người ngồi ở bàn đó, một người ghi chép, một người đếm tiền.
(*)Theo quy tắc, sau khi người già mất phải để tang ba ngày, người thân bạn bè đến ngồi qua đêm, tất nhiên cũng phải gửi tiền phúng viếng.
Bách Chu bất đắc dĩ phải gửi tiền phúng điếu, không nhịn được mà hỏi: “Cụ nhà vừa đi ạ?”
Con cả cười đáp: “Vẫn chưa, nhưng sẽ sớm thôi.”
Bách Chu cạn lời.
Vẫn chưa tắt thở mà đã bắt đầu trực đêm, ông ta chỉ muốn tìm một lý do để chơi mạt chược thôi đúng không?
Cô nhìn bạn bè người thân chơi mạt chược ngoài sân, có thể nói là tấm lòng “hiếu thảo” vĩ đại.
Cô quay đầu nhìn đường thôn tối đen như mực, nghĩ về ngôi mộ cũ ma quái đó, thực sự không muốn quay lại lần nữa, cắn răng lấy ra 300, suy nghĩ một chút rồi để lại 100.
Dù sao đi nữa, cũng để trời sáng hẵng tính.
Bách Chu không biết chơi mạt chược, ngồi trong sân vừa ăn hạt dưa vừa ngơ ra, xung quanh khí thế ngất trời nhưng cảm thấy an toàn.
Đột nhiên con trai cả nhà họ Lý đi tới, khách sáo nói: “Cô bé, con đã làm tấm áo liệm, chắc hẳn con rất quen thuộc, phiền con qua giúp cụ nhà mặc áo liệm được không?”
Bách Chu hỏi: “Cụ nhà đi rồi à?”
“Vẫn chưa nữa nhưng mà mặc trước đã, sợ sau này cơ thể cứng đơ sẽ khó mặc.”
Bách Chu hoàn toàn cạn lời rồi, các người muốn bà lão chết đến vậy à.
Tuy trong lòng có chút châm biếm, nhưng theo quy tắc phục vụ phải có dịch vụ hậu mãi, cô vẫn đi theo con trai cả nhà họ Lý ra sân sau.
So với sự náo nhiệt của sân trước thì sân sau yên tĩnh đến lạ thường, trong hiên nhà có ánh đèn đang sáng, Bách Chu bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi hôi thối.
Đó là mùi cơ thể người già mục rữa khi nằm liệt trên giường lâu ngày.
Cụ già trên giường mắt nhắm lại, mặt như giấy vàng, trên đầu có thanh máu lơ lửng, chỉ còn lại 1 điểm.
Bách Chu đứng hình, bởi vì bên dưới thanh máu còn có dòng chữ.
“Miêu Kim Hoa, đèn cạn dầu(*), tuổi thọ chỉ còn 1 giờ 16 phút 32 giây.”
Chẳng mấy chốc nó đã nhảy lên 31 giây, 30 giây…
Bách Chu sửng sốt, còn có thể nhìn thấy đồng hồ đếm ngược tuổi thọ sao?
Vậy sau này cô không cần phải bán áo liệm nữa mà có thể xem bói cho người ta.
Nhưng người sắp chết thì không cần xem bói phải không?
“Tiểu Tú, đây là cô gái bán áo liệm, bác nhờ cô ấy đến giúp con.” Con trai cả nhà họ Lý nói.
Lúc này Bạch Chu mới phát hiện trong phòng có một cô gái trẻ, có vẻ lớn hơn cô vài tuổi, mắt hơi đỏ, vẻ mặt tiều tuỵ.
“Được rồi, bác.” Tiểu Tú lau nước mắt, gượng cười.
Bách Chu thầm nghĩ, đây mới đúng là người nhà.
(*)Đèn cạn dầu là sắp chết