Tại hạ nữ thuật sư - Chương 4
Chương 4: Xuất quỷ nhập thần
Con trai cả nhà họ Lý chỉ nghĩ đến việc chơi bài, dặn dò vài câu rồi rời đi, Bách Chu đi lên giúp mặc áo liệm, Tiểu Tú xấu hổ, luôn miệng cảm ơn rối rít.
Khi ông nội còn sống, Bách Chu cũng giúp ông mặc quần áo cho người khác, cho nên rất quen thuộc, nhưng khi mặc đến tay áo, cô phát hiện có gì đó không đúng.
Da bà Miêu nhăn nheo như vỏ cây cổ thụ, nhưng tay chân bà ấy lại rất mịn màng
Giống như…….tay của thiếu nữ.
Cô hơi cau mày, có chút trầm ngâm.
“Sao vậy? “ Tiểu Tú thấy kỳ lạ hỏi.
“Không có gì.” Bách Chu nhìn vào thanh máu của bà ấy, không có vấn đề gì.
Hi vọng tối nay sẽ không có chuyện gì.
Áo liệm rất nhanh đã được mặc vào, tiểu Tú khen Bách Chu làm quần áo đẹp, tay nghề tinh tế, bà mặc đồ vào trông giống vị lãnh chúa giàu có thời xưa.
Nói xong cô ấy khóc, đáp lại: “Hồi còn trẻ bà đẹp lắm, nghe nói bà đặc biệt yêu cái đẹp, bà có thể mặc đẹp rồi rời đi, không còn gì nuối tiếc nữa.”
Bách Chu ăn nói vụng về, không biết an ủi cô ấy như thế nào, chỉ biết vỗ lưng cô ấy, nói: “ Xin chia buồn.”
Tiểu Tú lắc đầu và đáp: “ Bà nằm liệt giường 1 năm, chịu nhiều giày vò, việc này với bà mà nói cũng như là một sự giải thoát.”
Bách Chu định về lại sân trước, tiểu Tú đáp: “Tôi đưa cô đi.” Vừa quay lại, một bàn tay đột nhiên vươn ra năm lấy tay cô.
Cô giật mình, quay đầu nhìn lại, vậy mà lại thấy bà Miêu bắt lấy tay cô.
“Bà?” Tiểu Tú nghi hoặc, đặt lại tay bà vào chăn, nói: “Kỳ lạ, bà ngoại đã bị liệt nửa năm nay, cơ thể đã không còn cảm giác, sao hôm nay tay lại cử động được rồi? lẽ nào là hồi quang phản chiếu?”
Những nghi ngờ trong lòng Bách Chu ngày càng mạnh mẽ, cô nhìn xung quanh, phát hiện một tấm gương treo trên tường, nhưng kỳ lạ là không có gương trong đó, chỉ còn là màu trắng trần trụi của khung gương.
“Cái gương này bị sao vậy?” Bách Chu hỏi
Tiểu Tú nói: “Từ lúc trở bệnh thì tính khí của bà rất nóng nảy, không cho phép để gương trong nhà, chiếc gương đó chắc là bị bà đập bể rồi.”
Bách Chu nhăn mặt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như tối nay xảy ra chuyện gì, chị có thể đến tìm tôi.”
Tiểu Tú đồng ý, nhưng trong lòng nghĩ có thể xảy ra chuyện gì chứ, cô gái này sao lại nói lời thần bí như vậy.
Bách Chu có chút lo lắng, cô nhớ lại chuyện đã xảy ra khi cô còn nhỏ, lúc đi cùng ông nội để giao áo liệm cho một cụ già.
E rằng tối nay không được an ổn rồi.
Trời càng lúc càng tối, Bách Chu vừa cắn hạt dưa vừa nhìn thời gian trôi, nửa tiếng nữa bà ấy sẽ chết.
Đột nhiên tiểu Tú vội vội vàng vàng đi đến, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, nói: “Thật… thật sự có chuyện rồi.”
“Chuyện gì?” Bách Chu hỏi.
Tiểu Tú nhìn xung quanh, trong mắt toàn là nỗi sợ: “Tôi vừa thấy bà ngồi dậy, còn cười với tôi, nụ cười đó rất rợn người.”
Bách Chu cau mày: “Dẫn tôi đi xem thử.”
Tiểu Tú dẫn cô đến sân sau, lúc mở cửa tay cô ấy run rẩy.
Sau khi cửa mở, cả hai choáng váng.
Trên giường không có ai.
“Người… người đâu?” Tiểu Tú hoảng sợ nói: “Bà bệnh liệt giường, không thể xuống giường mà.”
Đột nhiên sau lưng hai người ớn lạnh, giống như có ai phà hơi sau gáy họ.
Vẫn là cái khí lạnh u ám đó.
Hai người đều cảm thấy da đầu tê dại, đột ngột quay đầu, chợt thấy bà Miêu đứng cách đó một bước, cười nham hiểm với hai người họ.
“Á!” Tiểu Tú không kìm được mà hét lên, giữ chặt tay Bách Chu.
“Sao cô lại ở đây?” Giọng con cả nhà họ Lý đột nhiên truyền đến, thu hút sự chú ý của hai người họ.
Tiểu Tú nhanh nhảu đáp: “Bác, bà ấy….”
Họ quay lại, nhưng phát hiện Miêu Kim Hoa đã biến mất.
“Bà lão chết rồi à?” Khoé mắt con cả nhà họ Lý hiện lên sự vui vẻ, bước nhanh vào phòng.
Quả nhiên bà Miêu đang an vị trên giường đắp chăn, như chưa từng di chuyển.
Sắc mặt Tiểu Tú càng tái nhợt hơn.
Con cả nhà họ Lý kiểm tra một chút, nói: “Vẫn chưa chết sao? Gọi cái quỷ gì, bà ấy chết rồi hẵng gọi bác.”
Sau đó ông ta bỏ đi, giọng tiểu Tú run rẩy: “Vừa nãy…là ảo ảnh hả?”
“Không phải ảo ảnh.” Bách Chu nhấc chăn lên, nói: “Chị xem đi, có bùn ở đế giày bà ấy.”
Bà lão được quấn áo liệm, đế giày đều đã được làm sạch, không thể bị bẩn được.
Tiểu Tú run rẩy: “Bà tôi…đã bị biến thành yêu quái rồi sao?”
Bách Chu suy nghĩ một chút, hỏi: “Bà chị trước đây có phải là một bà đồng không?”
Tiểu Tú sửng sốt một lát nhưng vẫn trả lời; “Đúng rồi, nhà tôi mấy đời là bà đồng, nghe nói bà rất có năng lực, người dân khắp nơi đều đến tìm bà ấy.”
“Vậy một năm này chị có cắt tóc cho bà ấy không? ”
Tiểu Tú càng ngạc nhiên hơn: “Khi mới bệnh bà có nhờ tôi cắt, nói nấu nước tốn củi, bất tiện khi gội đầu.”
Bách Chu nghiêm túc nói: “Tiểu Tú, chắc là tôi biết bà của chị bị gì rồi.”
Tiểu Tú vội vàng hỏi chuyện gì đã xảy ra, Bách Chu nói: “Chị có tin vào quỷ thần không?”
Tiểu Tú nuốt nước bọt, nói: “Ban đầu tôi không tin, nhưng có lần tôi thấy bà giúp người xin cơm, thỉnh hồn về, ngay cả chuyện riêng tư của đối phương cũng biết, vì vậy tôi….không thể không tin.”
Bách Chu gật gật đầu, đáp: “Tôi nói chị đừng sợ, bà của chị muốn đoạt xác.”