Tại hạ nữ thuật sư - Chương 5
- Trang chủ
- Tại hạ nữ thuật sư
- Chương 5 - Rốt cuộc là bà ấy muốn làm gì?
Chương 5: Rốt cuộc là bà ấy muốn làm gì
Trong nhất thời Tiểu Tú chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới dám nói: “Gì… gì cơ?”
Bách Chu chỉ vào tay chân của bà Miêu, nói: “Tay chân bà nội chị không khác gì của người trẻ, chị không thấy kỳ lạ sao?”
“Chuyện này…” Tiểu Tú nói: “Tôi cứ tưởng là do bà ấy chăm sóc tốt.”
“Người sắp chết, tay chân như trẻ sơ sinh, đây là sự phản phệ của việc thực hiện pháp thuật.” Bách Chu nhìn quanh: “Trong nhà không cho đặt gương là vì gương sẽ soi ra sự thật.”
“Sự thật gì?” Tiểu Tú kinh ngạc hỏi.
Bách Chu lấy một chiếc gương nhỏ từ trong túi xách của mình đưa cho cô ấy, vừa nhìn vào, ngay lập tức Tiểu Tú hét lên một tiếng, chiếc gương rơi xuống đất rồi vỡ tan.
Trong mặt gương vỡ, hình ảnh phản chiếu thế mà lại là khuôn mặt của bà nội.
“Sao lại thế này?” Tiểu Tú sợ hãi hỏi: “Sáng nay tôi cũng soi gương, không có vấn đề gì mà.”
“Chỉ khi ở trong căn phòng này mới có thể thấy.” Bách Chu nói: “Một năm trước bà nội chị biết mình sắp đến hạn, đã bắt đầu chuẩn bị. Bà ấy lấy tóc của chị để thực hiện pháp thuật, những thứ dùng để làm pháp thuật vẫn còn trong căn phòng này, nếu chị không tin thì có thể tìm thử.”
Tiểu Tú như nghĩ ra điều gì đó, lập tức chạy đến tủ quần áo, trong tủ có một ngăn kéo bị khóa, cô không quan tâm nhiều nữa, cầm búa mạnh tay đập vỡ khóa đồng, kéo ra nhìn, gương mặt lập tức tái nhợt.
Một mớ tóc được buộc lại bằng dây đỏ, bên dưới còn đặt một tờ giấy đỏ, trên đó viết “Lý Hồng Tú” và kèm theo ngày tháng năm sinh bát tự.
Bách Chu nói: “Đây là một loại pháp thuật rất cổ xưa, gọi là đoạt xác. Để hoàn thành đoạt xác cần ba điều kiện, một là phải có huyết mạch thân thích và quan hệ huyết thống càng gần càng tốt, hai là bát tự của người bị đoạt xác phải phù hợp, ba là phải sống chung lâu dài, ăn cùng nồi cơm và uống cùng giếng nước. Ba điều này thiếu một cũng không được, rất khắt khe.”
Tiểu Tú bật khóc: “Sau khi bà nội bị bệnh, họ đều không muốn đến chăm sóc bà, chỉ có tôi, dù ba tôi đã qua đời từ lâu, tôi cũng từ bỏ công việc trở về, là để bà có thể trải qua những ngày cuối đời một cách tốt nhất. Bà ấy… bà ấy lại đối xử với tôi như thế này!”
Bách Chu im lặng một lúc, đặt tay lên vai cô rồi nói: “Giữa sống và chết đều có nỗi sợ lớn, không có mấy người có thể chống lại được sự cám dỗ của việc trẻ lại.”
Tiểu Tú run lên, sau khi cơn đau buồn và giận dữ qua đi, là nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Cô nắm chặt tay Bách Chu, nói: “Cầu xin cô, cứu tôi với, tôi không muốn chết.”
Bách Chu nhìn bà Miêu nằm trên giường như xác chết rồi nói: “Tôi có thể thử.”
Cô nhớ lại lúc mười tuổi, cô theo ông nội đi đưa áo liệm cho một gia đình, lúc đó ông cụ trong nhà cũng có bộ dạng như này.
Ban đầu gia đình đó không tin, còn muốn đuổi ông nội đi, cho đến nửa đêm khi ông cụ sắp chết bỗng xuất hiện chuyện lạ, dọa đứa cháu trai xuất sắc nhất của gia đình đó suýt ngất xỉu, họ mới chạy đến cầu xin ông nội cứu giúp.
Lúc đó ông nội đã làm thế nào nhỉ?
Cô cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình, nói: “Đi tìm một cành đào và một bát máu gà trống, càng mạnh mẽ càng tốt và phải nhanh lên.”
Tiểu Tú như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội nói: “Hôm nay lúc làm mâm cỗ đã giết mấy con gà trống lớn, máu đều được giữ lại, tôi sẽ đi lấy ngay.”
Rất nhanh sau đó cô ấy đã trở lại, cầm theo một bát máu gà và một cành đào vừa bẻ.
Máu gà đã đông lại thành tiết canh, Tiểu Tú hơi lo lắng rồi nói: “Tôi không tìm thấy máu tươi, cái này có được không?”
Bách Chu cũng là lần đầu làm việc này: “Không còn thời gian nữa, cứ thử xem.”
Thọ mệnh của bà Miêu chỉ còn lại năm phút, đoạt xác sẽ diễn ra vào khoảnh khắc trước khi chết.
Dù sao đoạt xác cũng là đi ngược với lẽ trời, điều kiện khắt khe, nhưng thật ra cũng dễ bị phá vỡ.
Thiên đạo là vậy.
Bách Chu lấy cành đào khuấy trong máu gà, sau đó bôi lên lòng bàn tay, lòng bàn chân và trán của bà Miêu.
Cuối cùng là dán miệng.
Khi đoạt xác, ý thức của bà ấy sẽ từ miệng thoát ra, nhập vào cơ thể người khác, chiếm lấy thân xác đối phương.
Vì vậy, nhất định phải phủ kín miệng bằng máu gà, để ý thức của bà ấy không thể rời khỏi cơ thể.
Đợi đến khi bà ấy thực sự tắt thở, mới lau sạch máu, không ảnh hưởng đến việc đầu thai chuyển kiếp.
Cô cầm cành đào, nhìn chằm chằm vào mặt bà Miêu, nói: “Mỗi người đều có số mệnh, đoạt xác là việc ác lớn nhất, tổn hại âm đức, bà tự lo liệu cho tốt đi.”
Nói xong, cô hạ cành đào xuống bôi lên môi trên lẫn dưới của bà Miêu, giống như thoa son.
Chỉ là phần lớn máu đã đông lại, phần còn lại thì tương đối loãng.
Ngay khi vừa bôi lên, bà Miêu bỗng mở to mắt và ngồi bật dậy, hung hăng trừng mắt nhìn cô, môi như bị dính chặt, không thể mở ra, miệng phát ra âm thanh nghiến răng đáng sợ.
Như ác quỷ đến từ địa ngục.
Bách Chu sợ hãi lùi lại hai bước, Tiểu Tú thậm chí còn ngã ngồi xuống đất.
Bà Miêu cố gắng đưa tay ra, đôi tay vốn nhẵn nhụi nhanh chóng già đi, như vỏ cây khô, như móng vuốt ác quỷ, muốn xông lên bóp chết hai người.
Tiểu Tú đầu óc trống rỗng, chỉ biết ôm chặt lấy chân của Bách Chu.
Bách Chu cầm cành đào, tay cũng run rẩy.
Thọ mệnh của bà Miêu bắt đầu đếm ngược, 10, 9… 3, 2, 1…0
Khi thọ mệnh chấm dứt, cơ thể bà Miêu giật mạnh một cái, rồi nằm thẳng trở lại, không động đậy nữa.