Tại hạ nữ thuật sư - Chương 7
Chương 7: Chồn xin phong
Bách Chu ăn liên tục bốn con gà, ăn hết cả số gà mà nhà họ Lý chuẩn bị cho tiệc ngày mai khiến mặt dì Lý tái mét.
Cô nhìn thanh máu của mình, đã phục hồi lên 30 điểm.
Hóa ra ăn uống có thể phục hồi thanh máu, ăn thịt, lợn, bò, cừu là tốt nhất, gà, vịt, cá thì kém hơn.
Không đúng.
Những người bệnh cũng bị giảm thanh máu, họ ăn thịt chắc chắn không thể hồi phục.
Chẳng lẽ chỉ có cô mới có thể phục hồi thanh máu bằng cách ăn thịt?
Điều này còn cần phải từ từ khám phá.
Lúc này, con trai cả nhà họ Lý cười tươi tiến lại gần, nịnh nọt đưa ra một phong bì dày cộm, nói: “Đại sư, đây là một chút lòng thành, xin hãy nhận lấy.”
Bách Chu mở phong bì, đếm kỹ ngay trước mặt ông ta, năm ngàn không thiếu một đồng, nụ cười trên mặt con trai cả nhà họ Lý cứng đờ.
“Đại sư, chuyện hôm nay xin giữ bí mật.” Con trai cả nhà họ Lý hạ giọng nói, nếu chuyện xác sống truyền ra ngoài, ông ta còn bán nhà thế nào được?
Bách Chu nhận được một số tiền lớn, tâm trạng rất tốt nên đương nhiên là đồng ý.
Làm xong mọi việc thì trời đã sáng, cô lái chiếc xe điện màu hồng định về nhà.
Nhưng sao sương mù vẫn dày thế này?
Khi đi ngang qua ngôi mộ cô độc đó, cô tăng ga, nhưng con đường dưới bánh xe dường như không bao giờ kết thúc, trái tim cô càng lúc càng lạnh.
Trời đã sáng mà vẫn còn bị quỷ dẫn đường sao?
Một lá cờ trắng sáng chói hiện ra trước mặt cô.
Lại là ngôi mộ đó!
Sương mù mờ mịt, dường như muốn ngăn cản ánh sáng mặt trời.
Chỉ khác một điều, trước ngôi mộ cô độc đó có một chiếc xe địa hình.
Còn có một người xui xẻo khác cũng bị mắc kẹt sao?
Cô đạp phanh, thấy cửa xe mở, một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Người đó mặc một bộ vest mỏng, tóc chải gọn gàng, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trông rất đẹp trai.
“Ai?” Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng, hướng về ngôi mộ đó nói: “Ai đang ở đây làm trò ma quỷ?”
Đám cỏ phía sau ngôi mộ bỗng rung lên, một cái bóng màu vàng thon dài chui ra.
Đó là một con chồn.
Con chồn đứng thẳng lên, trên người nó mặc một bộ quần áo nhỏ màu vàng kim, trông giống như trang phục mà người thành phố mặc cho chó mèo.
Hóa ra là Hoàng đại tiên tiếng tăm lẫy lừng.
Bách Chu nhìn kỹ thanh máu trên đầu nó, trời ơi, lên đến 100 điểm!
Nó chớp mắt, kính cẩn cúi chào người đàn ông đó, miệng nói tiếng người: “Thưa ngài, ngài nhìn tôi có giống người không?”
Hoàng đại tiên xin phong sao?
Truyền thuyết kể rằng chồn sẽ cải trang thành người, hỏi người đi đường xem mình có giống người không. Nếu người đi đường nói nó giống người thì nó sẽ có được vận may lớn, hóa thân thành người và việc tu luyện sau này sẽ thăng tiến, nói không chừng sẽ có ngày thành tiên.
Người đàn ông cau mày, không nói gì.
Hoàng đại tiên cũng không vội, tiếp tục hỏi: “Thưa ngài, ngài nhìn tôi có giống người không?”
Người đàn ông im lặng một lúc, dường như định mở miệng thì Bách Chu không chịu nổi nữa, đạp ga, chiếc xe điện nhỏ lao tới, dừng lại giữa người đàn ông và Hoàng đại tiên.
Hoàng đại tiên sững sờ, người đàn ông cũng sững sờ.
Bách Chu nghiêm túc nói với Hoàng đại tiên: “Nếu ngươi mỗi ngày làm một việc tốt, tu hành chăm chỉ, tích góp công đức thì sẽ có ngày hóa thành người.”
Mặt Hoàng đại tiên trắng bệch, lộ rõ vẻ kỳ kinh hoàng.
Thanh máu trên đầu nó giảm ngay 50 điểm!
Đây là bị phản tác dụng.
Ánh mắt sợ hãi của Hoàng đại tiên trở nên tức giận, nó bất chấp tất cả, nhảy lên, phát ra tiếng kêu quái dị, lao về phía Bách Chu.
Bách Chu vừa tránh vừa giơ tay, định đánh vào thanh máu của nó, bỗng nhiên nghe “bộp” một tiếng, người đàn ông cầm một cây gậy đánh golf, đánh mạnh vào Hoàng đại tiên, khiến nó bay ra xa.
Bách Chu kinh ngạc nhìn người đàn ông, người này cũng có thanh máu 50 điểm.
Cả hai đều không phải hạng xoàng.
Người đàn ông xoay cổ tay, vung cây gậy golf, động tác thành thạo, vừa nhìn là biết người luyện võ.
Chẳng trách sao thanh máu của người đó lại cao như vậy, hóa ra là có tập võ.
Lại còn là một cao thủ.
Hoàng đại tiên không cam tâm nhìn bọn họ, nhưng không dám rời khỏi ngôi mộ, ánh mắt chứa đầy thù hận.
Vừa rồi bị đánh mất 6 điểm máu.
Bách Chu điểm thêm một cái, giảm thêm 5 điểm máu, toàn thân nó run rẩy, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Bách Chu nói: “Nhà người muốn dùng cách này để đoạt lấy vận khí của người khác, đây là hình phạt dành cho ngươi. Nếu như ngươi rời đi ngay bây giờ, còn có thể cải tà quy chính, tương lai có lẽ sẽ có thành tựu. Nhưng nếu nhà ngươi cứ mãi cố chấp, tôi chỉ có thể tiễn ngươi lên đường.”
Cô nói rất bình thản, trong sương mù dày đặc toát lên vẻ cao thủ thần bí, đến người đàn ông cũng nhìn cô vài lần rồi suy tư gì đó.
Thực ra cô chỉ là phản ứng chậm chạp, chưa cảm thấy sợ hãi thôi.
Hoàng đại tiên biết mình đã hết đường, cuối cùng nhìn họ đầy thù hận rồi quay người chạy vào rừng và biến mất.
Sau khi nó đi, sương mù cũng dần tan biến.
Bách Chu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đi rồi, những con chồn tu luyện nhiều năm, luôn có thủ đoạn thần bí, nếu bị dồn vào đường cùng thì không hay.