Tại hạ nữ thuật sư - Chương 9
Chương 9: Lời nhắn từ địa ngục
Người này… Bị bệnh truyền nhiễm sao sao?
Người giao hàng thấy cô bất động, nhét hộp cơm vào trong tay cô rồi quay người rời đi, Bách Chu thầm nghĩ, bị bệnh truyền nhiễm còn đi giao cơm, không có tí ý thức công cộng nào sao?
Cô nhìn hộp cơm trong tay, bụng kêu ùng ục, thật ra cô không nỡ vứt đi, dù sao cũng có thể tăng máu, ăn vào chắc sẽ không sao… đâu ha?
Cô mở hộp cơm ra, mùi thịt thơm phức bay vào mũi, chân giò siêu to hầm tạo vị ngon mềm, nóng hổi, khiến người ta phải giơ ngón trỏ tán thưởng, cô đang định ăn uống thỏa thích thì nhìn thấy dòng chữ trên chân giò: Cơm của người chết, độc tính cao, ăn vào sẽ bị âm khí nhập thể, rối loạn tinh thần.
Bách Chu không nhịn được mà dụi mắt, nhìn lại dòng chữ.
Cô có thể nhìn thấy lời giới thiệu của vật phẩm này sao?
Cô ngó nghiêng bốn phía, những vật phẩm khác đều không có dòng chữ như thế.
Chẳng lẽ đây là vật phẩm thần kỳ nên mới có lời giới thiệu sao?
Xì xì.
Âm thanh điện áp vang lên, dây tóc bóng đèn nhấp nháy hai lần, cái đèn bụp một tiếng rồi tắt, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Ánh sáng trong cửa hàng không tốt, ban ngày ban mặt nếu không bật đèn cũng sẽ tối thui.
Cô đang định lấy bóng đèn trong ngăn kéo để thay, chợp nghe “Bụp” một tiếng.
Cô quay đầu lại, phát hiện cái đài radio cũ trong góc đã bị người ta mở ra từ bao giờ, hai cái loa lớn phát ra âm thanh sột soạt.
“Tiểu Chu, lúc cháu nghe được những lời này, ông đã chết.”
Là giọng nói của ông nội!
Nhưng chiếc radio rất cũ, không có chức năng ghi âm hay băng nhạc bên trong, thậm chí cũng không có pin.
Vậy giọng nói của ông nội từ đâu mà đến?
“Nếu cháu nghe thấy lời ông nói, hãy chấp nhận đơn hàng, nhận được số tiền đầu tiên.”
“Khi cháu khai trương, chúng ta sẽ chung một thuyền.”
Bách Chu cau mày, những ký ức xa xăm từ từ hiện lên trong đầu.
“Tiểu Chu, từ nhỏ cháu đã rất thông minh.” Giọng nói khàn khàn, già nua của ông nội như phảng phất từ địa ngục, mang theo tiếng vang quỷ dị: “Ông đã từng nói, sau này chắc chắn cháu sẽ có thành tựu vĩ đại hơn ông.”
“Nhưng cháu luôn toàn tâm toàn ý thi đại học, không muốn kế thừa gia nghiệp, thích làm một người thường, ông cũng vui vẻ đồng ý.”
“Nhưng khi đó chúng ta đã đồng ý, nếu trong tương lai cháu nhận đơn, tham gia làm việc, chính là người trong đạo của ông, sẽ phải kế thừa gia nghiệp, diệt ma bảo vệ đạo, tích góp công đức, giúp nhà họ Bách chúng ta phát triển vượt bậc.”
“Bây giờ chính là thời điểm thích hợp.”
“Ông sẽ đem kiến thức cả đời dạy cho cháu.”
“Dưới cái gối đầu của ông, có một quyển sách, tên là 《 Ngự Linh Lục 》, đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Bách, chỉ cần học được tất cả nội dung trong cuốn sách đó, cháu sẽ trở thành thuật sư mạnh nhất thiên hạ.”
Giọng nói của ông nội trở nên nghiêm túc: “Nhớ kỹ, không được dùng kiến thức trong sách làm điều sai trái, hiểu được nhân quả báo ứng, nghiệp chướng sẽ cắn trả mình bất cứ lúc nào.”
Bụp một tiếng, nút khởi động của máy nhảy lên, radio ngừng.
Không cần nói Bách Chu cảm thấy thế nào, chỉ là một radio máy móc cũ nát, nút khởi động máy cũng rỉ sét, vốn không thể ấn xuống.
Ông già này lại có bí mật gì nữa?
Cô đi vào phòng ngủ của ông nội, bên trong mặc dù đơn giản nhưng rất sạch sẽ.
Lật chiếu lên, dưới gối quả thực có một quyển sách, trước đây Bách Chu đã từng xem cuốn sách này, bìa sách và những trang giấy đều trắng tinh, không có một chữ…
Khi đó cô cũng không có để ý, còn cho rằng đây là sổ sách kế toán của ông già, ông thích dùng màu thuốc đặc biệt để ghi chép, chữ viết lên sẽ tự động biến mất, cũng không biết ông đã kiếm được bao nhiêu tiền mà làm việc thần bí như vậy.
Ngay khi cô cầm quyển sách lên, bìa sách hiện ra ba chữ to màu đen, tựa như được một người vô hình dùng bút lông viết lên.
《 Ngự Linh Lục 》.
Bách Chu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mở bìa sách ra, bên trong từng chữ cái một dần xuất hiện.
“Hơi thở Huyền Tẫn Ti, pháp âm dương trái phải. Địa hộ xoay chuyển, trời đất không có nông hay sâu…”
Những nội dung này rất khó hiểu, đừng nói đến một sinh viên chưa tốt nghiệp như Bách Chu, dù là giáo sư chuyên nghiên cứu tiếng Hán cổ, cũng chưa chắc có thể đọc hiểu.
Kỳ lạ thay, khi Bách Chu đọc lại thì không bị cản trở, dường như phúc đến thì lòng cũng sáng ra, từng ý nghĩa sâu xa hiện lên.
Vậy mà là tu luyện tâm pháp!
Thứ này không thể truyền ra ngoài.
Đặc biệt là tâm pháp nội công, đó là bí mật của những môn phái lớn, nhà họ Bách bọn họ có địa vị gì mà có được công pháp tốt như vậy?
Cô càng xem càng thấy tâm pháp này hấp dẫn, dường như chìm vào một trạng thái huyền diệu khó có thể lý giải, vô thức làm theo.
“Thái dịch chi sơ, thái sơ chi thủy, tam thần vận nhi bất tức, tứ thì hành nhi bất dĩ…”
Cô nhắm mắt lại, hơi thở trở nên chậm rãi, hình như tim cũng đập chậm đi, chẳng biết từ khi nào đã hình thành một tư thế, hai tay kết ấn trước ngực, chân phải giơ cao, chân trái cong ra phía ngoài, toàn bộ động tác đẹp không tả xiết, đạt tới một cấp độ cân bằng kỳ lạ.
Vốn dĩ động tác này rất tốn sức, người bình thường chỉ làm được trong vài giây, cô lại có thể đứng thẳng, không hề nhúc nhích, dường như đã bước vào trạng thái nhập định.
Cô không nhận ra, khí tức xung quanh đã thay đổi, linh khí quanh quẩn trong không khí chậm rãi tập trung trên người cô, dường như thân thể được một tầng ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt bao phủ.