Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 10
Chương 10:
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa vang lên, Tô Thịnh Lân chỉnh bộ vest, sau đó bước đến, ngả người ra sau, cố gắng tỏ ra thoải mái nhất có thể rồi nói: “Mời vào.”
Thư ký Tiểu Lâm đẩy cửa ra bước vào, Tô Thịnh Lân có chút thất vọng, Tiểu Lâm thấy sắc mặt sếp Tô có chút không đúng lắm, hình như không muốn nhìn thấy mình.
Trong lòng Tiểu Lâm rất khổ, vì cô ấy cũng không muốn bước vào, cố gắng nói: “Sếp Tô, ngài Hàn đã đến…”
Tô Thịnh Lân đột nhiên cảm thấy đau đầu, vội vàng nói: “Không gặp.”
Anh vừa nói xong, Hàn Dương đã sải bước vào và nói: “Tô Thịnh Lân, hôm nay tôi phải tính sổ với cậu!”
Thư ký Tiểu Lâm vội chạy đi, đụng trúng cửa một cái “Bụp!”, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Tô Thịnh Lân bỏ mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi của mình: “Mới sáng sớm thứ hai cậu đến đây làm cái gì, tôi phải đi họp đầu tuần đây.”
Điều đó đương nhiên, nghĩa là không có thời gian ầm ĩ với anh ta.
Hàn Dương không chút lưu tình đứng trước mặt trợ lý văn phòng, đập bàn một cái “Bụp” rồi nói: “Tô Thịnh Lân, cậu hại tôi thảm như vậy mà không có ý định xin lỗi lời nào sao!?”
Tô Thịnh Lân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Hàn Dương, ngẩn người nhìn giây lát, rồi đeo mắt kính vào, nhìn Hàn Dương lần nữa, ngay sau đó nhàn nhạt nói: “Hàn Dương, coi chừng hư thận, cậu tuổi còn trẻ mà sắc mặt xanh xao vậy.”
Hàn Dương: “…”
Hàn Dương nhảy tới, túm lấy cổ Tô Thịnh Lân, nói: “Là do cậu hại đó! Có phải cậu nhận lợi từ tên họ Tần kia hay không, liên thủ với anh ta để chỉnh tôi! Từ thứ bảy tới chủ nhật tôi không xuống giường được!”
Tô Thịnh Lân: “…”
Lần này đến lượt Tô Thịnh Lân cạn lời, vì lúc đầu anh nghe chưa hiểu, mình với ngài Tần vốn không có tiếp xúc gì, chỉ là gặp mặt thì lịch sự chào hỏi mà thôi, một lúc sau mới hiểu rõ, thì ra chuyện là như vậy.
Tô Thịnh Lân còn không biết mình đã cho Hàn Dương “bảo bối” gì, cây gậy rung hậu môn hiệu XX dễ thương, ngài Tần không dùng, trái lại được dùng trên người Hàn Dương, thứ bảy và chủ nhật Hàn Dương đều nằm trên trên giường, quả thật suýt chết.
Hàn Dương bóp cổ anh nói: “Cái cây gậy gì mà Phá Hỏa Tiễn của cậu đó! Mông của ông đây đau đến chết đi được, bây giờ vẫn còn đau, cậu có biết là đau lắm không!”
Tô Thịnh Lân hoàn toàn không hiểu, gậy Phá Hỏa Tiễn là cái quái gì?
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa…
Bặc Manh đã tới bên ngoài cửa, vì lần trước sếp Tô nói, đồ được đặt giao đến thì trực tiếp đem lên luôn, cho nên em gái lễ tân ở tầng một và thư ký không ngăn cản, để Bặc Manh trực tiếp đi vào.
Kết quả là Bặc Manh vừa mới gõ cửa, đã nghe thấy bên trong có giọng nói của một người đàn ông hét lên: “Cái cây gậy gì mà Phá Hỏa Tiễn của cậu đó! Mông của ông đây đau đến chết đi được, bây giờ vẫn còn đau, cậu có biết là đau lắm không!”
Mặc dù Tô Thịnh Lân không biết cái đồ kì quái đó, nhưng Bặc Manh biết cái đó, dẫu sao người giao hàng đó là Bặc Manh mà.
Bặc Manh lập tức sửng sốt, đột nhiên hiện ra rất nhiều thứ trong đầu, hơn nữa ngài Tô cứ luôn đặt bao cao su, nhưng chưa từng gặp bạn gái hay vợ của ngài ấy, Bặc Manh đột nhiên hiểu sai.
“Vào đi.”
Bặc Manh nghe được giọng nói thứ hai, tinh thần mới hồi phục lại, sắc mặt rất mất tự nhiên, cúi đầu bước vào văn phòng: “Ngài…Ngài Tô, đồ của của ngài đây ạ.”
Cậu vừa nói, vừa đặt biệt cố ý ngước mắt lên nhìn, liếc thấy một người đàn ông đứng cạnh Tô Thịnh Lân, dáng người của người đàn ông rất đẹp, bộ dạng không được vui, xem ra rất thân với Tô Thịnh Lân, đang đưa tay bóp cổ ngài ấy.
Bặc Manh chưa bao giờ thấy ngài Tô có mối quan hệ tốt như vậy với ai, làm vậy cũng không tức giận, lập tức cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ hơn.
Bặc Manh cảm thấy ghen tị trong lòng, nhưng rốt cuộc là ghen vì cái gì, hình như không rõ lắm, chỉ là không ngờ ngài Tô không có bạn gái, cũng không có vợ, thì ra là có…Bạn trai?
Quê của Bặc Manh cũng được xem là vùng nông thôn hẻo lánh, nhưng sau khi đến thành phố học đại học, đã được mở ra cửa sổ của một thế giới mới, lớp học có rất nhiều bạn nữ thích xem truyện tranh và tiểu thuyết dành cho người hâm mộ, cứ luôn ríu rít thảo luận.
Lúc Bặc Manh phát hiện ra những bộ truyện tranh nóng bỏng mà những bạn nữ này xem thực ra khác với những bộ mà cậu xem, bạn cùng phòng tốt bụng cập nhật lại kiến thức cho cậu, lúc đó Bặc Manh khá sợ hãi, nhưng mà sau này cũng không còn thấy kinh ngạc nữa.
Bây giờ thật sự nhìn thấy, tuy Bặc Manh không thấy chán ghét, nhưng tâm trạng cậu bỗng nhiên hơi buồn bực, thật sự không hiểu vì sao…
Tô Thịnh Lân đẩy Hàn Dương ra, chỉnh sửa lại quần áo của mình, đang định nói chuyện với Bặc Manh, Bặc Manh đã bỏ đồ xuống rồi lập tức bỏ chạy!
Tô Thịnh Lân: “…”
Đáng lẽ phải dùng tiền mặt, Tô Thịnh Lân có chút hối hận khi thanh toán trực tuyến.
Bặc Manh nhanh chóng chạy ra ngoài, không hổ là chân dài, chạy rất nhanh, một thoáng đã biến mất.
Hàn Dương không hề cảm thấy mình đang làm bóng đèn, còn cười tủm tỉm nói: “Đúng rồi, nghe nói gần đây cậu đang tán tỉnh một anh chàng, là ai thế, dắt ra cho anh đây xem với.”
Tô Thịnh Lân cau mày nói: “Gì mà kêu là tán tỉnh, cậu cho rằng ai cũng đều không đứng đắn giống cậu sao?”
Hàn Dương nói: “Hì hì, là nói cậu quá đứng đắn đấy, ông già còn trinh.”
Tô Thịnh Lân: “…”
Hàn Dương khinh thường nói: “Cậu còn chưa nói cậu ta là ai đó.”
Tô Thịnh Lân hất cằm, tỏ ý Bặc Manh vừa chạy ra ngoài.
Hàn Dương bỗng nhiên mở to mắt: “Thế vừa rồi chẳng phải tôi làm bóng đèn sao?”
Tô Thịnh Lân cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu vẫn còn chút tự mình hiểu đấy.”
Hàn Dương vuốt cằm, nói: “Ai da, là sinh viên sao? Cậu cũng hơn ba mươi rồi, không ngờ cậu lại thích gặm cỏ non?”
Tô Thịnh Lân nói: “Đã tốt nghiệp đại học.”
Ngay sau đó tỏ vẻ khoe khoang nói: “Bây giờ cậu ấy đang sống ở nhà tôi.”
Hàn Dương lập tức nói: “Hả? Cậu làm nhanh dữ vậy? Chẳng lẽ mất trinh rồi sao?”
Lời này giống như đâm vào đầu gối của Tô Thịnh Lân, Tô Thịnh Lân đành phải nói thêm: “Tôi cho cậu ấy thuê một phòng giá 300 tệ một tháng.”
Thư ký Tiểu Lâm nghe thấy một tràng cười to “Ha ha ha ha” từ trong văn phòng vọng ra, không biết sếp Hàn nghe được chuyện cười gì, mà ở trong văn phòng của sếp Tô cười hơn chín phút, đến mức nóc nhà cũng xuyên thủng!
Sáng nay, tâm trạng Bặc Manh không tốt lắm, nguyên nhân chính là đơn đặt hàng đầu tiên, hình như Bặc Manh biết được một bí mật, tuy mình không cẩn thận biết được, ngài Tô lại có bạn trai, xem ra tình cảm không tệ lắm, bằng không sao có thể một ngày dùng hết một hộp bao cao su.
Sếp Tô đang họp đầu tuần trong phòng họp đột nhiên hắt xì một cái, cảm thấy sống lưng lạnh toát…
Bặc Manh cứ luôn lơ đễnh, thầm nghĩ bạn trai ngài Tô hình như là người giàu có, hơn nữa vẻ mặt rất cởi mở, không trầm lặng giống mình, trông rất đẹp trai, nhìn trông có vẻ rất xứng đôi.
Bặc Manh cứ suy nghĩ lung tung như thế, giống như tinh thần không được ổn định, một buổi sáng nhanh chóng đã trôi qua, đến gần buổi trưa, số lượng đơn đặt hàng bắt đầu tăng lên, hơn nửa đều là đến tòa nhà văn phòng hoặc khu dân cư, mỗi lần đi là phải giao rất nhiều hàng, nên Bặc Manh cũng không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này.
Tòa nhà nơi ngài Tô làm việc đặt rất nhiều đơn, tất nhiên trong đó cũng có một phần là đồ của Tô Thịnh Lân đặt, Bặc Manh suy nghĩ, không biết nên đối mặt với ngài Tô như thế nào, vì thế giao hàng trước ở tòa nhà bên cạnh.
Cậu chạy một vòng, khuôn mặt mệt mỏi đến toát mồ hôi, muốn đi thang máy xuống lầu, nhưng phát hiện đang trong thời gian ăn cơm trưa, hầu hết thang máy của tòa nhà đều dừng ở mỗi tầng, nhưng khi dừng ở tầng cậu đang đợi thì đã đủ số người, đợi bốn chiếc thang máy liên tiếp, tất cả đều như thế.
Cuối cùng Bặc Manh quyết định đi cầu thang xuống, dáng vẻ như phục vụ tầng mười.
Bặc Manh đeo hộp giữ nhiệt hình đậu phụ, chạy nhanh chóng xuống cầu thang, cầu thang của tòa nhà được lau chùi trơn bóng sạch sẽ, không có mảnh vụn dơ nào chất đống, Bặc Manh nhanh chóng đi xuống khoảng tầng mười, chợt nghe một tiếng “A!”.
Bặc Manh sợ đến mức suýt vấp phải cầu thang, đèn điều khiển bằng giọng nói của tầng này thế mà hỏng rồi, không có cửa sổ lại tối đen như mực, đột nhiên nghe có ai đó hét lên, tâm trí của Bặc Manh không khỏi tưởng tượng ra một số cảnh tượng kỳ lạ ở đây.
Bặc Manh sững sờ tại chỗ hai ba giây, ngay sau đó lại nghe được một giọng nói, hình như không phải ma quỷ, mà là có người đang nói chuyện ở cầu thang bộ, đúng lúc đèn cầu thang tầng này bị hỏng, nên mới có chút mơ hồ.
Không phải chỉ có một người nói chuyện, mà là hai người.
Một trong hai người đàn ông có giọng nói trong trẻo và hơi quen tai, Bặc Manh suy nghĩ lại, thì ra là “bạn trai” của ngài Tô.
Hàn Dương bị ngài Tần áp vào tay vịn cầu thang nói: “Anh làm gì vậy? Mau thả tôi ra! Nếu anh không thả tôi đi, tôi… tôi…”
Ngài Tần cười tủm tỉm, cắn vào cằm anh ta một cái, nhìn dáng vẻ miệng cọp gan thỏ của Hàn Dương và nói: “Em muốn thế nào?”
Hàn Dương tràn đầy tự tin nói to: “Nếu không thả tôi ra, ông đây sẽ cắn chết anh!”
Ngài Tần cười nói: “Cắn? Được nha, tôi lại thích em cắn tôi, cắn vào phía dưới đó.”
Hàn Dương lập tức đỏ mặt: “Đầu óc anh lại nghĩ cái gì vậy, chắc trong đó toàn là rơm rạ!”
Ngài Tần nhướng mày nói: “Còn nhiều sức thế à? Hôm qua chưa đủ sướng sao? Bây giờ chúng ta làm thêm lần nữa đi, dù sao cũng rảnh mà.”
Hàn Dương sợ tới mức mềm nhũn cả chân: “Tôi…… Tôi sai rồi, người tốt ơi, tha cho tôi đi, ngày nghỉ lễ tôi sẽ đốt tiền giấy cho anh có được không?”
Ngài Tần vừa cười vừa nhéo bờ mông anh ta: “Còn sức lảm nhảm với tôi à? Nhưng tôi lại thích em lảm nhảm đó, tốt nhất là khóc lóc lảm nhảm với tôi nha.”
Đột nhiên Hàn Dương cảm thấy không ổn, kết quả đã bị ngài Tần nắm cằm hôn lên môi, kỹ thuật hôn của ngài Tần rất tuyệt, một lát sau Hàn Dương đã bị choáng váng, vươn tay ra nắm lấy lưng của ngài Tần, xé rách áo vest của anh ấy, trông cực kỳ nóng bỏng.
Ngài Tần cười lên, nói: “Em của lúc này là ngoan nhất, ôm chặt vào, gọi tên tôi.”
Mặt Hàn Dương đỏ bừng, môi run rẩy, ngay lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người lao xuống cầu thang.
Hàn Dương giật mình, đột ngột đẩy ngài Tần ra, nhìn người đi xuống lại là Bặc Manh, em trai giao hàng cũng chính là người Tô Thịnh Lân muốn theo đuổi.
Không thể phủ nhận, dáng vẻ Bặc Manh đẹp trai vui vẻ, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, nhưng tiếc là Hàn Dương lại thích người đẹp, loại này không phải khẩu vị của anh ta.
Nhưng mà Bặc Manh lúc này, hình như có chút không được ổn, dường như trên mặt cậu hơi…tức giận.
Bặc Manh thấy mình không nên xen vào việc của người khác, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất tức giận, vì vậy hành động nhanh hơn suy nghĩ, lao thẳng ra ngoài, sau khi lao ra ngoài thì quyết tâm bắt đầu trút giận.
Bặc Manh nắm chặt tay, bấm bụng nói: “Thưa ngài, tuy là… tuy là chuyện này tôi nói ra không thích hợp lắm, nhưng anh đã có quan hệ với ngài Tô, lại cùng với người khác thế này, có phải hỏi…”
Cậu còn chưa nói xong, Hàn Dương lập tức ngớ ngẩn, sắc mặt của ngài Tần cũng “quét!” vệt đen, không phải vì bị người khác quấy rầy chuyện tốt, mà vì nghe nói Hàn Dương có quan hệ với người đàn ông khác sau lưng mình.
Hàn Dương mở to hai mắt nói: “Đợi đã! Ngài Tô là ai?!”
Bặc Manh nói: “Tô…Tô Thịnh Lân.”
Trên mặt Hàn Dương lại lộ ra vẻ thật khó tin, ngài Tần lại nhếch khóe miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười rất mập mờ, giọng nói lộ ra mập mờ như mưa gió bão táp tới và hỏi: “Hử? Không phải em nói ngài Tô là bạn nối khố của em sao, Hàn Dương? Các người có quan hệ từ khi nào vậy, sao không nói cho tôi biết.”
Hàn Dương thấy sắc mặt của ngài Tần, lập tức dựng tóc gáy ở sau lưng, lắp bắp nói: “Có quỷ mới quan hệ với anh ta nha! Bọn tôi có quan hệ với nhau bao giờ đâu!”
Hàn Dương nói: “Anh nghe tôi giải thích đi, muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ! Chờ đã…Này, anh trói tôi bằng cà vạt làm gì, thả tôi ra đi, người tốt đừng kích động! Tôi bị oan mà!”
Tô Thịnh Lân ở văn phòng đứng ngồi không yên, sắp đến giờ làm việc, nhưng Bặc Manh còn chưa đến, mà điện thoại cũng không gọi được, đã qua thời gian giao hàng rồi, cũng có thể hủy đơn, Bặc Manh chưa từng giao trễ hàng, chẳng lẽ bị tai nạn xe sao?
Nghĩ đến đây, Tô Thịnh Lân lập tức đứng lên, đẩy chiếc ghế dựa dành cho sếp ra, vội vã đi vòng qua bàn đi ra tới cửa, nghe “cạch cạch” một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Cửa vừa mở, bỗng nhiên ngây người ra.
Bặc Manh đang đứng ngoài cửa, đeo hộp giữ nhiệt hình đậu phụ ở trên lưng, nhưng không có ý định đi vào, cúi đầu đi ở ngoài cửa, đi tới đi lui rồi đi qua đi lại.
Tô Thịnh Lân thấy dáng vẻ thất thần của cậu cứ đi tới đi lui, mà không thấy mình, xoa xoa huyệt thái dương rồi gọi: “Bặc Manh?”
Bặc Manh giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy ngài Tô bước ra, lập tức đặt hộp giữ nhiệt của mình xuống: “Ngài… Ngài Tô, đồ của ngài đến rồi ạ !”
Tô Thịnh Lân đưa tay ra kéo cậu đi vào, đóng cửa lại, Bặc Manh cúi đầu, dáng vẻ y hệt như đã làm chuyện gì sai.
Tô Thịnh Lân nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Bặc Manh nhớ lại chuyện vừa rồi, bỗng hơi nắm chặt cổ tay, cảm thấy mình ngốc đến phát khóc, thấy áy náy mà kể lại đơn giản về chuyện vừa rồi.
Tô Thịnh Lân thật sự không nhịn được, bật cười, cảm thấy Hàn Dương sinh ra để tìm cái chết và bị rượt đuổi cho đến chết, hơn nữa càng chạy càng xa…
Tô Thịnh Lân vỗ vỗ bả vai Bặc Manh rồi nói: “Không sao, đúng lúc em đã cho thêm chút giúp cho bọn họ, Hàn Dương hẳn là rất biết ơn đó.”
Bặc Manh gãi cằm mình, vẫn thấy mình đúng là ngốc đến phát khóc, thì ra ngài Hàn và ngài Tần mới là một đôi.
Tô Thịnh Lân bỗng nhiên thở dài, vỗ vai Bặc Manh, sau đó tay nâng mặt cậu lại lên, Bặc Manh giật mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Hành động này hơi kỳ lạ, ngài Tô cao hơn cậu một cái đầu, thân hình cao lớn, che mất ánh sáng của bóng đèn, tạo ra một cái bóng nhỏ, vừa lúc bao phủ Bặc Manh.
Tim Bặc Manh bỗng nhiên đập nhanh, cảm thấy tim đập càng lúc càng dồn dập.
Hai mắt Tô Thịnh Lân ẩn sau tròng kính, bất luận là đôi mắt, hay cặp kính, đều phản chiếu bóng dáng của Bặc Manh, đôi mắt màu nâu chăm chú nhìn như thế, hơi khom người nhìn về phía Bặc Manh.
Bặc Manh hoàn toàn ngơ ngác, Tô Thịnh Lân nhìn thấy biểu tình của cậu như vậy, nhếch khóe miệng lên, nghiêng đầu về phía trước.
Đôi mắt của Bặc Manh mở càng to, tim đập càng nhanh hơn, ngay cả hơi thở cũng càng dồn dập hơn, ngay khi cậu tưởng rằng đôi môi mỏng của ngài Tô sẽ chạm vào mình, thì đôi môi gợi cảm đó dường như vô tình chạm vào má cậu, rồi kề sát vào tai cậu.
Giọng Tô Thịnh Lân khàn khàn, mang theo một nụ cười và đầy cưng chiều nói: “Bặc Manh, em nghe cho rõ nhé, tôi chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái, càng không có bạn trai, không hề có bất kỳ quan hệ nào với người khác…”
(*Xin phép đổi xưng hô của ngài Tô với Bặc Manh nhé.)
Bặc Manh nghe rất rõ giọng của ngài Tô, nhưng cảm thấy tiếng tim mình đập rất nhanh hơn tất cả “Thình thịch, thình thịch, thình thịch…” không ngừng đập bên tai cậu, khiến cậu có hơi khó thở.
Đôi môi của Tô Thịnh Lân vẫn còn kề sát tai Bặc Manh, đồng thời đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt cổ và vành tai của Bặc Manh, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt trên cổ Bặc Manh, ngón tay thật ấm ấm, đầu ngón tay ngứa ngáy, mang theo cảm giác rùng mình lạ lẫm.
Ánh mắt Bặc Manh dao động, đầy khẩn trương và vô cùng bối rối, lại có chút hy vọng bản năng.
Tô Thịnh Lân thích nhìn loại ánh mắt này của cậu, ngây thơ mà chân thật.
Ngài Tô tiếp tục cười nói: “Nếu tôi không có đối tượng khác, thì…”