Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 2
Chương 2
Vào…
Vào…
Vào…
Bặc Manh loạng choạng bước vào cửa, bởi vì người đàn ông mặc vest đối diện quá đẹp trai và có khí chất khó cưỡng lại.
Bặc Manh lúng túng đứng trên tấm thảm trước cửa, cả người đầy mồ hôi, hụt hơi, vừa mới bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy như sắp thở lại được, trong lòng lại có sự lo lắng không thể giải thích được.
Bặc Manh chưa bao giờ nhìn thấy một ngôi nhà đẹp như vậy , chỉ cần đứng ở cửa là sàn nhà nhẵn đến mức anh không dám đi vào vì sợ làm bẩn sàn nhà cao cấp.
Tô Thịnh Lân nhìn thấy cậu lúng túng đứng ở cửa, không dám đi vào, liên tục vẫy tay, cảm thấy ngày càng thú vị, cơn thiếu ngủ áp suất thấp ngay lập tức mất đi, cảm giác Bặc Manh giống như một loại tích cực trời sinh luôn hướng về ánh nắng, điểm này dường như đã lây nhiễm sang Tô Thịnh Lân.
Tô Thịnh Lân không bắt cậu phải đợi ở cửa, thực ra anh cố tình không trả tiền trực tuyến, những người như Tô Thịnh Lâm có lẽ sẽ không dùng tiền lẻ 2 lần 1 tháng và trong nhà họ cũng không có chuẩn bị tiền lẻ, hoặc là quẹt thẻ hoặc là ký hóa đơn và phần lớn khoản thanh toán sẽ là séc.
Nhưng đột nhiên anh cảm thấy đích thân trả tiền sẽ tốt hơn, bởi vì anh sẽ được ở bên Bặc Manh lâu hơn.
Tô Thịnh Lân bước lên tầng hai, đi vào phòng chầm chậm tìm và cầm tiền lẻ bước ra ngoài, từ trên lầu nhìn xuống dưới, Bặc Manh vẫn đứng đó, đứng chỉnh tề với hộp giữ nhiệt giống khối đậu hủ trên lưng, trông rất nặng, đoán chừng bên trong còn có thức ăn khác cần giao.
Nhưng Bặc Manh chỉ đứng đó nhìn, cũng không đặt hộp giữ nhiệt trên lưng xuống, có lẽ vì sợ nó bị bẩn.
Tô Thịnh Lân lại nhìn chàng trai trẻ này từ trên cao, có lẽ vừa mới tốt nghiệp đại học, rất năng động và tràn đầy năng lượng, với làn da màu lúa mì đầy nắng vào mùa đông cùng với đôi má hơi ửng đỏ, không biết do gió hay do nóng.
Một người bình thường nhưng lại rất thú vị.
Tô Thịnh Lân nghĩ có lẽ mình quá nhàm chán, bởi vì sau khi nhìn lại lần nữa , anh cảm thấy bên trong Bặc Manh bình thường, lại có loại vẻ đẹp cấm dục, lấp đầy làn da màu lúa mì ướt đẫm mồ hôi của cậu, ẩn dưới thân hình cao gầy gò, còn có một đôi mắt trong sáng và đầy nghị lực .
Tô Thịnh Lân đưa tiền cho Bặc Manh, cậu nhanh chóng dùng hai tay cầm lấy , sau đó lấy ví ra chuẩn bị thối lại tiền, đó là một chiếc ví da màu đen đã sờn rách, bị mòn đặc biệt nghiêm trọng, bên trong có mấy đồng tiền lẻ, nhưng rõ ràng không có nhiều tiền lẻ như vậy.
Không có tiền lẻ…
Bặc Manh ngây thơ phát hiện hôm nay thực sự không ổn, bản thân lại gặp được quý ông đẹp trai này, thật ra đây là một việc đáng mừng, sở dĩ tim Bặc Manh đập nhanh hơn là vì đối phương quá đẹp trai, không có quá nhiều suy nghĩ khác.
Nhưng điều đáng xấu hổ là cậu không có tiền lẻ
Bặc Manh dũng cảm nói: “Thưa ngài, ngài có tiền lẻ không ạ? Tôi không có nhiều tiền lẻ như vậy.”
Tô Thịnh Lân mỉm cười, không nhịn được sờ lên mặt mình, anh cảm giác như Bặc Manh đang thận trọng nói chuyện với mình, cảm giác mình như là một con sói xám lớn, nhưng ngẫm lại, hành vi của anh quả thực không khác gì một con sói xám lớn.
Tô Thịnh Lân cười nói: “Xin lỗi, tôi cũng không có tiền lẻ”.
Da đầu của Bặc Manh bắt đầu tê dại, không có tiền lẻ, sao lại cười, tiếng cười của Tô Thịnh Lân rất dễ nghe, nhưng lại khiến da đầu của Bặc Manh tê dại, luôn cảm thấy có chút không đúng.
Bặc Manh liên tục nhìn vào đồng hồ trên điện thoại và lắp bắp nói: “Như… như này đi thưa ngài, tôi sẽ đi đổi tiền lẻ, lập tức quay lại ngay.”
Tô Thịnh Lân nhìn thấy sự lo lắng của Bặc Manh, liếc mắt là biết trong hộp giữ nhiệt của cậu còn có đồ ăn khác cần giao, có lẽ không còn thời gian.
Tô Thịnh Lân giơ cổ tay lên, nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, cười xem và nói: “Tôi sắp ra ngoài rồi, không có thời gian.”
Bặc Manh nghe được lời này, nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn Tô Thịnh Lân như đang chờ đợi lời nói tiếp theo của hắn ta.
Tô Thịnh Lân nhất thời cảm giác được, nếu tiếp tục trêu chọc, thanh niên cao gầy này sẽ khóc lên, nhưng thật ra là không thể khóc được, mà biểu cảm cũng giống như đang khóc.
Tô Thịnh Lân nói : “Cậu cứ cầm tiền đi, không cần đi đổi.”
Bặc Manh vội vàng xua tay nói: “Đừng đừng đừng thưa ngài, hay là… hay là như vậy đi, buổi tối mấy giờ ngài tan làm tôi sẽ gửi lại cho ngài. Nếu như… nếu như ngài tin tưởng tôi”
Tô Thịnh Lân suýt bật cười, cảm thấy mình thật giống con sói xám lớn, còn con mồi thỏ trắng nhỏ tự va vào mình, còn cho họ cơ hội gặp nhau lần nữa.
Tô Thịnh Lân nói: “7 giờ tối tôi đã về nhà.”
Bặc Manh lập tức nói : “Được, vậy đúng 7 giờ tôi sẽ đến đây, làm phiền ngài rồi.”
Tô Thịnh Lân mỉm cười và nói: “Không phiền, là tôi đã làm phiền cậu.”
Mặt Bặc Manh lập tức đỏ bừng, cảm thấy Tô Thịnh Lân quá lịch sự. Trong ấn tượng của Bặc Manh, giới thượng lưu rất khó tiếp xúc, nhưng quý ông này lại khác biệt, mặc dù đôi mắt ẩn sâu sau mắt kính trông sắc bén và lạnh lùng, nhưng luôn nở nụ cười ở mọi nơi .
Bặc Manh đi thang máy xuống dưới lầu, vỗ nhẹ vào ngực, cảm thấy tim vẫn đập loạn xạ, nhìn thời gian trên điện thoại, lao ra khỏi tòa nhà, lên xe đạp điện rồi vội chạy đi.
Thật ra Tô Thịnh Lân cũng không vội, anh ung dung thong thả ăn cơm trưa, nhìn đồng hồ, sau đó cầm chìa khóa đi ra ngoài, đến cửa hàng tiện lợi của khu nhà cao cấp, mua một chai nước cam ấm để uống.
Tô Thịnh Lâm không thích đồ uống, cảm giác nhớp nháp cũng không hợp với anh, nhưng không hiểu sao hôm nay lại muốn thử vị của loại nước cam kia, tràn đầy ánh nắng, sức sống, giống như chàng trai trẻ đó .
Tô Thịnh Lân tưởng rằng buổi tối mới có thể gặp Bặc Manh, nhưng không ngờ vừa rời khỏi khu dân cư, anh lại nhìn thấy Bặc Manh.
Bặc Manh hì hục chạy trên chiếc xe đạp điện của cậu, mang theo chiếc hộp giữ nhiệt khổng lồ trên lưng, đang mua bữa trưa từ một quầy bán bánh rán di động cách đó không xa, cậu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng muốt, đặc biệt là cái răng nanh nhỏ.
Bặc Manh cầm bánh rán, đạp xe nhanh chóng nhét vào miệng hai ba ngoạm, vừa ăn vừa xem điện thoại thì thấy có đơn hàng mới.
Tô Thịnh Lân đỗ xe bên cạnh, nhìn thời gian đã 2 giờ 30 phút rồi, Bặc Manh vẫn đang ăn bữa trưa, mà bữa trưa là một chiếc bánh kếp trông rất bẩn, kèm theo gió lạnh mùa đông và tiếng ồn ào của đường ống xả .
Bặc Manh không để ý đến chiếc xe hơi cao cấp đỗ bên cạnh, vẫn đang nhai bánh rán, nghĩ đến buổi tối phải đến trả tiền lẻ cho quý ông đẹp trai kia, Bặc Manh không biết tại sao nhưng cậu lại cảm thấy hơi lo lắng.
“Bặc Manh”
Bặc Manh còn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, cậu giật mình, suýt chút nữa làm rơi bánh rán, quay lại nhìn kính của chiếc xe đậu bên cạnh đang từ từ hạ xuống, ngồi bên trong là một người đàn ông đẹp trai mặc vest đeo cà vạt da, anh đeo một cặp kính không gọng và cau mày nhìn cậu.
“Anh… ợ, ức.. là…là quý ông đó.”
Bặc Manh không biết tên anh, có hơi xấu hổ .
Tô Thịnh Lân nói: “Tôi họ Tô.”
Bặc Manh vội vàng nói: “Ngài… Ngài Tôi, tôi tên Bặc… Bặc Bặc Bặc Manh ..”
Bặc Manh nói xong , thật muốn tát mình một cái .
Thứ nhất, vì đối phương biết tên mình, hẳn là do viết trên nhãn mác, hiệp sĩ giao hàng XX!
Thứ hai, là do mình nói lắp, Bặc Bặc Bặc Bặc Manh là cái quái gì!
Tô Thịnh Lân ngây người một chút, đột nhiên bật cười, Bặc Manh thừa nhận rằng ngài Tô khi cười thật sự rất đẹp trai, tao nhã và chững chạc, lộ ra một loại mùi cao quý, nhưng Bặc Manh lại thực sự rất muốn chết, thật xấu hổ!
Bặc Manh vội vàng nói: “Ngài Tô, tôi đã có tiền lẻ rồi, bây giờ có thể đưa cho ngài được không ?”
Vừa nói cậu vừa vội vàng móc túi ra, suýt chút nữa làm rơi bánh rán, Tô Thịnh Lân nói: “Không vội, tối nay đưa cho tôi, có thể buổi tối tôi sẽ đặt thêm đồ, đến lúc đó làm phiền cậu rồi.”
Bặc Manh lập tức nói: “Không … không, không thành vấn đề ..”
Thật… muốn… chết…
Bặc Manh thề rằng chắc chắn cậu không phải người nói lắp !
Quả nhiên Tô Thịnh Lân lại cười, anh đột nhiên đẩy người đến bên trái ghế lái, đưa tay chống đỡ lưng dựa bên phải ghế, tay trái lấy ra một bình nước ấm vừa mua ở cửa hàng tiện lợi, dùng cái chai ấm áp này gõ nhẹ lên trán Bặc Manh, híp mắt cười nói: “Cái này cho cậu uống, tối gặp.”
Bặc Manh cảm giác được chai nước cam nhẹ nhàng gõ vào trán mình trong chốc lát, suýt chút nữa tim Bặc Manh nứt ra rồi, cảm giác này lạ quá, khiến cậu không thể nào đáp lại.
Bặc Manh mở to mắt , lúng túng cầm lấy chai nước cam nhỏ, lắp bắp nói: “Tối… tối gặp, ngài Tô.”
Tô Thịnh Lân vẫy tay, Bặc Manh có thể nhìn thấy bên dưới bộ vest đen của anh, cẩn thận tỉ mỉ trên áo sơ mi trắng, là khuy tay áo đá quý bạc trắng, còn có đường nét cánh tay dồi dào sức lực.
Chiếc xe màu đen lái đi, Bặc Manh một tay cầm bánh rán , tay kia cầm chai nước cam, không kịp phản ứng, tối gặp…
Mặt Bặc Manh khó hiểu đỏ lên .
Tô Thịnh Lân tươi cười lái xe đi vào công ty, vừa bước vào văn phòng , thư ký Tiểu Lâm lập tức nói: “Sếp Tô, sếp Hàn đến rồi.”
Tô Thịnh Lân nghe đến tên Hàn Dương là lại đau đầu, nhưng hôm nay anh lại không có cảm giác như vậy, vẫn đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ
Tô Thịnh Lân bước vào văn phòng và nhìn thấy Hàn Dương trông rất hốc hác, anh ta đang ngồi trên ghế của sếp, đôi giày da bóng loáng đặt vểnh lên trên bàn, buồn bực chán nản hút thuốc, phun khói khắp nơi.
Tô Thịnh Lân xua tay, Tiểu Lâm nhanh chóng mở cửa sổ ra, thư ký cười nói: “Xin lỗi sếp Hàn, văn phòng sếp Tô cấm hút thuốc.”
Hàn Dương dập thuốc, rên rỉ nói: “Thuốc cũng không hút, trong nhà cũng không có bao cao su, cậu không phải là đàn ông…”
Tiểu Lâm bỏ chạy ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại để ngăn ngọn lửa chiến tranh lan rộng.
Hôm nay tâm trạng Tô Thịnh Lân rất tốt, cũng lười tranh cãi với anh ta, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Có chuyện gì?”
Hàn Dương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khiến Tô Thịnh Lân giật mình. Dưới mắt anh ta có quầng thâm to, vẻ mặt hốc hác, khóe miệng có vết thương và chút sẹo, trên cổ có một dấu hôn rất sâu .
Tô Thịnh Lân nhíu mày, Hàn Dương cười nói: “Hẹn cậu ra ngoài chơi, tối hôm nay thế nào? Tôi vừa quen một mỹ nữ xinh đẹp.”
Tô Thịnh Lân lại nhíu mày, nói: “Không đi.”
Hàn Dương lập tức nói lại: “Sao không đi, buổi tối cậu cũng không có tiệc tùng gì, đi chơi với tôi cho vui nhé, đừng làm việc suốt ngày, cậu sẽ trở thành một ông già, sớm suy yếu đó, có khi cậu còn nặng hơn ba tôi nữa có biết không?”
Tô Thịnh Lân tiện tay cầm lấy bản báo cáo trên bàn lật qua lật lại nói: “Không có hứng thú, tôi đột nhiên tìm được chuyện thú vị hơn. Hơn nữa, hôm qua tôi vừa nghe có người nói không muốn tán gái nữa.”
Hàn dương lập tức bị anh chặn họng, gãi trán, trợn mắt nói: “Ừm… chuyện đó…”
Tô Thịnh Lân thản nhiên nói: “Hơn nữa cái dáng vẻ này của cậu, còn đi tán gái, tự lấy gương soi đi, tối hôm qua cậu đã chạy đi đâu? Trông như ngâm nước vậy.”
Tô Thịnh Lân thuận miệng nói xong, đột nhiên nghe thấy một tiếng “bịch!!!” vang lên thật lớn, Hàn Dương rơi từ trên ghế chủ xuống, nét mặt lo sợ nhảy dựng lên, nói: “Thôi… thôi đi, không cần phải nói thẳng, tôi còn cảm thấy sẽ phá lệ đưa cậu đi giết thời gian, tôi… tôi đi đây! Không cần tiễn!”
Tô Thịnh Lân nghi hoặc nhìn Hàn Dương, lao ra khỏi văn phòng như muốn chạy trốn, vừa chạy vừa “Hí” la to một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đau chết bố mày rồi.”
Cả buổi chiều rất yên tĩnh, đúng 6h30, Tô Thịnh Lân đã tắt máy tính, lấy chìa khóa và mặc áo vest bước nhanh ra khỏi văn phòng, phòng thư ký kinh ngạc nhìn chằm chằm, đi ra văn phòng.
“Hôm nay sếp Tô sao vậy?”
“Sao lại tan làm đúng giờ? Không giống như kiểu cuồng công việc kia à?”
“Có phải là có bạn gái rồi không?”
Tô Thịnh Lân vội vàng đi thang máy xuống dưới lầu, khởi động xe rồi vội vã chạy về, đến khu dân cư đã là 7h05. Anh dừng xe và nhanh chóng đi lên lầu, thang máy chưa đến, Tô Thịnh Lân liên tục nhìn về phía cầu thang.
Tô Thịnh Lân đưa tay xoa huyệt thái dương, đẩy kính một hồi, thậm chí anh còn có một loại kích thích, muốn đi lên lầu bằng cầu thang, tuy tầng trệt không cao, việc leo lầu thích hợp cho người khỏe mạnh, nhưng anh vì câu nói “tối gặp” này mà muốn leo lầu.
Tô Thịnh Lân cười nhẹ, cảm giác mình cũng đã trở thành thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Cuối cùng anh cũng đợi được thang máy, vừa nghe thấy một giọng nói trong trẻo, có chút phấn khởi nói: “Ngài Tô!”
Tô Thịnh Lân ngước nhìn và thấy Bặc Manh đang đứng trước mặt mình, mang theo chiếc hộp giữ nhiệt hình vuông với nụ cười trên môi đang nhìn anh.
7h12 , Bặc Manh có vẻ đã chờ rất lâu, bởi vì trên người cậu không có một giọt mồ hôi, chờ đợi Tô Thịnh Lân.
Tô Thịnh Lân sửng sốt một hồi, sau đó nở nụ cười, nheo mắt nhìn Bặc Manh , cười nói: “Chào buổi tối’
Bặc Manh ho một tiếng, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngài ngài ngài… ngài Tô, chào buổi tối ..”
Thật muốn chết quá… lại nói lắp rồi…