Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 3
Chương 3
Quả nhiên ngài Tô vừa cười…
Bặc Manh muốn che mặt đi, thật sự không có mặt mũi để nhìn, song cậu cũng không quên việc đến đây là để trả lại số tiền lẻ, tìm kiếm ở dưới đáy chiếc ví da đã bị sờn cũ, lấy ra mấy tờ tiền lẻ đưa cho Tô Thịnh Lân.
Số tiền bên trong rất mới, được gấp gọn gàng, Bặc Manh vội chạy đến đưa tiền bằng cả hai tay và nói: “Ngài Tô, tôi xin lỗi.”
Tô Thịnh Lâm cầm lấy số tiền, mở cửa, cười nói: “Có muốn vào ngồi một lát không?”
Bặc Manh chẳng biết vì sao mà sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, lan ra đến tận cổ, cậu vội vàng xua tay, nói: “Không không không, không được, tôi còn phải tiếp tục giao cơm, ngài Tô, tôi đi trước đây.”
Tô Thịnh Lâm nhìn mặt Bặc Manh đỏ bừng, bỗng nhiên có cảm giác khô ráp khắp mặt, không khỏi muốn bật cười, anh cũng không có ngăn cản cậu chạy trốn, chỉ là cười nói: “Gặp lại sau.”
Bặc Manh hoàn toàn không chú ý đến ý nghĩ sâu xa câu nói “gặp lại sau” của ngài Tô, cậu nhanh chóng lao vào thang máy, dựa vào bức tường thang máy lạnh lẽo của mùa đông, thở phào nhẹ nhõm.
Bặc Manh nghĩ, có lẽ vì nói lắp quá mất thể diện nên cậu mới căng thẳng, khẩn trương như vậy.
Vừa bước vào thang máy, di động lập tức kêu lên “leng keng”, vừa nhấc máy thì thấy có đơn đặt hàng mới đến, cậu muốn mở nhưng sau khi vào thang máy thì không có tín hiệu, sau khi mở ra thì trống rỗng, chỉ có thể đợi đến khi ra khỏi thang máy rồi xem.
Bặc Manh xuống thang máy, đeo chiếc giỏ giao hàng lên lưng rồi vội chạy ra khỏi tiểu khu, lấy lại chứng minh thư từ phòng bảo vệ. Di động lúc này đã lấy lại được tín hiệu, vang lên, cậu nhìn xuống.
Khách hàng: Ngài Tô
Đồ bán ở ngoài: Cửa hàng tình dục XX
Vật phẩm: Durex AIR Ultra Thin Air Cover, nước hoa Lylou kích dục của Đức.
Bặc Manh: “. . . . .”
Bặc Manh bước ra khỏi tiểu khu, lệnh đặt hàng của ngài Tô đã đến, nhưng điểm đến vẫn là cửa hàng tình dục…
Mặt của Bặc Manh càng thêm đỏ hơn, rõ ràng hôm qua đã mua một hộp bao cao su, vậy mà hôm nay lại muốn mua thêm một hộp, còn thêm cả thứ nước hoa gì đó?!
Ngoại trừ sắc mặt đỏ bừng, trong lòng Bặc Manh còn có chút kỳ lạ, xem ra ngài Tô đã có bạn gái rồi nhỉ? Đoán chắc tình cảm cũng rất tốt, nếu không sao lại dùng nhanh như vậy…
Trên thực tế, Bặc Manh thực sự đã suy nghĩ quá nhiều, cho dù ngài Tô có thử bảy lần một đêm, cũng không thể sử dụng hết cả hộp!
Tô Thịnh Lân thậm chí còn chưa thay bộ quần áo, ngồi trên ghế sofa ở tầng một, mỉm cười nhìn điện thoại di động. Anh vừa đặt hàng trên điện thoại di động, thanh toán khi nhận hàng.
Bởi vì vẻ mặt đỏ bừng của Bặc Manh trông rất thú vị, Tô Thịnh Lân đột nhiên muốn nghe giọng nói lắp bắp của Bặc Manh nên đã cố tình đặt hàng như thế này, trong đầu nghĩ đến vẻ mặt ngây ngô của Bặc Manh khi đi vào cửa hàng tình dục, cảm giác ngày càng thú vị hơn.
Sau khi Tô Thịnh Lân “trêu đùa” Bặc Manh xong, anh cảm thấy hơi đói nên gọi thêm một phần cơm tối, sau đó lên lầu thay quần áo, chờ đợi Bặc Manh vừa chịu mệt quay lại cho mình “trêu đùa”
Khoảng chừng 15 phút, di động của Tô Thịnh Lân lại vang lên, Tô Thịnh Lân đối với số điện thoại này luôn cảm thấy mẫn cảm, mặc dù số điện thoại trên di động là dãy số xa lạ, nhưng anh nhớ rất rõ ràng cũng đã điện đến vào ngày hôm qua, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, chính là của Bặc Manh.
Tô Thịnh Lân cũng không sốt ruột, chậm rãi lưu số điện thoại vào danh bạ, chờ khi chuông reo đến mười lần, cuối cùng anh cũng chậm rãi nhấc lên, cười nói: “Alo, Bặc Manh à?”
Bặc Manh tay cầm di động, sửng sốt một chút, cậu chưa từng nghĩ ngài Tô sẽ nhận ra cậu trước khi cậu kịp nói.
Bặc Manh nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt bỗng trở nên mất tự nhiên, nói: “Đúng…đúng…đúng… là tôi, ngài… ngài Tô.”
Bặc Manh cho dù là cách một cái điện thoại, dù không nhìn được mặt của ngài Tô, cậu vẫn có cảm giác như ngài Tô đang cười!
Bặc Manh xoa mặt đang đỏ ửng của mình, dập đầu nói lắp: “Ngài… ngài Tô… ngài đặt…”
Tô Thịnh Lân ngồi ở trên sô pha, nhàn nhã bắt chéo chân, hạ giọng, cười nói: “Thoáng khí lại hết rồi à?”
Bặc Manh nghe thấy một tiếng “bùm!” rõ ràng, trên đầu như toả khói, giống như một đám mây hình nấm… .
Bặc Manh kiên trì nói: “Cái kia, không phải, không,… Thoáng khí hôm nay có, là do ngài bảo…. Đức… Đức L… Ly…lou… tình…. dục….”
Bặc Manh không nói được nữa, nhìn thấy chú và ông chủ đang cười, nhịn không được đành gục mặt vào quầy, cười đến rung cả vai!
Bặc Manh dứt khoát nói: “Cái nước hoa kia không có, ngài có cần đổi thành loại khác không?”
Tô Thịnh Lân không chút sốt ruột, anh chỉ muốn nghe giọng nói ngây ngô của Bặc Manh, anh cảm thấy may mắn vì đã đặt mua loại nước hoa có cái tên dài như vậy. Bặc Manh nói chuyện chưa được nửa phút, là Tô Thịnh Lân đã có thể tưởng tượng ra gương mặt đỏ bừng như đang chảy máu của Bặc Manh.
Tô Thịnh Lân nở nụ cười, không gấp mà bình tĩnh nói: “Như vậy đi, cái kia đổi thành dây xích tình dục đi, Bặc Manh cậu cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
“Dây… dây…”
Mặt Bặc Manh trong nháy mắt lập tức đỏ bừng, thật muốn đem mặt chôn xuống, ngài Tô còn hỏi cái nào đẹp hơn! Lòng Bặc Manh gào thét, cậu làm sao biết rõ được cái nào đẹp, tốt hơn, cậu còn chưa biết nó trông như thế nào nữa!
Hơn nữa cũng không phải dùng trên người mình…..
Bặc manh nghĩ tới đây, lắp bắp hơn nửa ngày, Tô Thịnh Lân cuối cùng cũng nở nụ cười, đột nhiên nói: “Chọn màu tím đi, phiền cậu rồi.”
Bặc Manh cứng rắn nói: “Không…. không phiền.”
Tô Thịnh Lân vui vẻ cúp điện thoại, lại nghĩ đến làn da màu lúa mì của Bặc Manh lấp lánh mồ hôi nóng ẩm ướt dưới dây xích màu tím.
Dáng vẻ này không tồi…
Tô Thịnh Lân cúp điện thoại và bắt đầu nhìn đồng hồ ở nhà mỗi phút một lần. 25p trôi qua nhanh chóng.
Số điện thoại kia – rất dễ thương.
Tô Thịnh Lân cười, nhấc điện thoại lên, nói: “Alo? Lần này thoáng khí không còn nữa à?”
Bặc Manh còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng cười có chút đùa cợt của ngài Tô, tóc tai cậu gần như nổ tung, nói: “Không phải!”
Tô Thịnh Lân trầm giọng nhẹ nhàng cười một tiếng, Bặc Manh thật thú vị, trong chốc lát bộ lông mao như bùng nổ, thoạt nhìn như con thỏ nhỏ có răng cửa dài.
Bặc Manh ho khan, cảm giác như tiếng của mình quá to, lập tức nói: “…Thật xin lỗi ngài Tô, món ăn mà ngài đặt…. Bánh trứng Hoàng kim đã hết…”
Tô Thịnh Lâm mỉm cười đổi sang món ăn nhẹ khác, Bặc Manh rất nhanh đã cúp điện thoại. Năm phút sau, chuông cửa nhà vang lên.
Tô Thịnh Lân không nhanh không chậm đến mở cửa, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng thở hổn hển “hộc…hộc…hộc..”. Người thanh niên trẻ trên mặt đầy mồ hôi, đeo balo đậu hũ. Cậu một tay dựa vào khung cửa, một tay lau đi mồ hôi nóng chảy trên cằm, thở hổn hển, yết hầu trên cổ lăn qua lăn lại, lấp lánh ánh mồ hôi, làm cho làn da màu lúa mạch trở nên sáng bóng….
Bặc Manh nghe được tiếng mở cửa, lập tức đứng thẳng lên, cởi ba lô đậu hũ trên lưng, nói: “Ngài Tô, đồ của ngài đến rồi.”
Bặc Manh lấy ra hộp cơm trước tiên, sau đó là chiếc túi bằng giấy được đóng gói cẩn thận, bên trong có một hộp bao cao su và một bộ dây xích tình dục.
Tô Thịnh Lân cười tủm tỉm nói: “Chờ tôi ở đây một chút, tôi đi lấy tiền lẻ.”
“Ừm…”
Bặc Manh vội vàng từ bên ngoài vào, lúng túng đứng trên tấm thảm ngoài cửa, nhìn Tô Thịnh Lân lên lầu lấy tiền lẻ.
Ngài Tô lần này không có mặc âu phục, nhưng cũng không phải bộ đồ ở nhà mặc tối qua, bờ vai đặc biệt rộng, thân hình cao lớn, làm người khác hâm mộ không thôi. Ngài đeo một chiếc kính, lộ ra vẻ thanh lịch, đưa vẻ lạnh lùng xa cách đi xa.
Bặc Manh có cảm giác rằng hôm nay ngài tô vô cùng vui, khoé miệng luôn nhếch lên, khi cười lên rất đẹp trai, khiến lòng người rung động.
Bặc Manh đứng ở cửa, lúng túng đứng ở cửa, ngài Tô vẫn chưa đi xuống, căn nhà lớn dường như không có ai khác ngoài ngài Tô, cũng không biết nữ chủ nhân của căn nhà này khi nào trở về, một lần cũng chưa từng gặp.
Bặc Manh nghĩ thầm rằng, bạn gái của ngài Tô trông như thế nào? Chắc là một người xinh đẹp tuyệt trần nhỉ? Người giống như vậy, chắc bạn gái cũng là một người môn đăng hộ đối.
Hơn nữa nhìn ngài Tô tuổi cũng không nhỏ, không biết đã lập gia đình chưa, chắc là đã có bà Tô rồi nhỉ?
Bặc Manh đang suy nghĩ lung tung, cảm giác như một giây lại dài như một tiếng đồng hồ vậy, chờ ngài Tô cầm tiền lẻ xuống lầu, cậu vội cầm lấy số tiền và chạy đi như thoát chết.
Tô Thịnh Lân nhìn bóng lưng cậu chạy trốn, khoé miệng bỗng nhếch lên cao hơn.
Anh đặt bữa tối lên bàn, mở chiếc túi giấy, lấy ra từ bên trong hộp bao cao su, nhưng vứt sang một bên, lại lấy ra từ túi bộ dây xích tình dục được đóng gói cẩn thận, lật qua lật lại xem.
Màu tím sáng, quả nhiên rất phù hợp với làn da màu lúa mì…
Tâm trạng của Tô Thịnh Lân hôm nay rất tốt, dường như anh đã phát hiện ra điều mới mẻ. Cuộc sống của anh không còn chỉ ở mỗi gia đình và công ty nữa.
Tô Thịnh Lân phát hiện bản thân mình không phải là ông già như Hàn Dương nói, chỉ là người khiến anh hứng thú chỉ vừa mới xuất hiện thôi.
Tô Thịnh Lân ăn bữa tối, không hiểu sao lại cảm thấy đồ ăn trong nhà hàng này rất hợp với khẩu vị của mình, hiếm khi ăn cơm mà không có công việc, nên tuỳ tiện xem TV, rồi sau đó đi ngủ.
Ngài Tô… ngài Tô, là tôi… Bặc… Bặc Bặc Bặc Bặc Manh…
“Ding dong—“
Tô Thịnh Lân đang trong mơ, bỗng nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, bực bội nheo mắt, đưa tay xoa xoa hai bên thái dương, mở mắt ra thì phát hiện trong phòng vẫn còn tối.
Di động không ngừng vang lên, Tô Thịnh Lân đưa tay nhìn xem, một giờ sáng. Trên điện thoại hiển thị là Hàn Dương.
Tô Thịnh Lân nhấc điện thoại lên, giọng nói có áp khí rất thấp: “Này.”
Hàn Dương nghe thấy giọng nói không có hơi ấm, vô cùng khàn, lập tức đã tỉnh một nửa, nhưng là rượu nồng độ cồn cao, khiến cho anh ta líu lưỡi, nói: “Này, Tô… Tô Thịnh Lân, cậu mau đến đón tôi….”
Đầu của Tô Thịnh Lân như muốn nổ tung, muốn ném điện thoại đi, vừa nghe đã biết anh ta uống rượu không đàng hoàng.
Tô Thịnh Lân im lặng muốn cúp điện thoại, Hàn Dương bên kia lập tức hô to: “Đừng cúp điện thoại đi! Tôi không mang tiền, mau đến giúp tôi.”
Tô Thịnh Lân lạnh lùng nói: “Gọi thư ký của cậu đi.”
Hàn Dương có chút tủi thân, đáng thương mà nói: “Cãi nhau xong, cô ấy tắt điện thoại! Ngày mai tôi trừ tiền lương của cô ấy.”
Tô Thịnh Lân đáp: “Cậu cũng nghĩ tôi đã tắt điện thoại đi, tôi sẽ lập tức tắt ngay, cậu giả vờ như trước đây chưa từng bị đánh.”
“Tô Thịnh Lân !!!”
Hàn Dương hét lớn một tiếng, trong miệng tựa như đang chứa cà tím, hét lớn: “Cậu mau mang tiền lại đây đón tôi, bằng không tôi sẽ nói cậu 32 tuổi mà vẫn là một ông già còn trinh!”
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân im lặng cúp điện thoại, sau đó Hàn Dương hét lên, anh ta mới nhìn thấy mọi người trong quán bar đều đang nhìn mình, đột nhiên cảm giác bản thân chết chắc rồi…
Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của mình…
Khoảng chừng 15 phút sau, Tô Thịnh Lân nghiêm mặt, bước vào quán bar, Hàn Dương giống như thấy ba mình mà lao đến, uống rượu đến mặt đỏ bừng, thân toàn mùi rượu, trên cổ còn có dấu môi hồng, cười nói: “Mau, giúp tôi trả tiền.”
Tô Thịnh Lân vẻ mặt vô cùng âm trầm, bình tĩnh nói: “Hàn Dương, cậu muốn chết như thế nào?”
Hàn Dương không hề suy nghĩ, cười nói: “Uống rượu mà chết được không?”
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân lau mặt, cảm thấy cuối cùng cũng bại trận, đưa tiền cho Hàn Dương rồi bế anh ta ra khỏi quán bar như bế một đứa trẻ.
Đã hơn hai giờ sáng, Hàn Dương hít phải gió lạnh, ợ rượu, bước đi loạng choạng, trên mặt tươi cười đi tới kéo cửa xe của Tô Thịnh Lân, kéo hai cái rồi phát hiện mở cửa không ra, lập tức nhấc chân đá vào cửa xe tạo ra tiếng “Bộp”.
Tô Thịnh Lân: “…”
Hàn Dương cứ cố gắng mở cửa xe, đột nhiên lại nhìn thấy một cái bóng màu trắng đứng ở phía đối diện, cặp mắt ấy sắc bén nhìn chằm chằm vào mình.
Hàn Dương nhất thời cảm thấy lưng lạnh toát, thân dưới lập tức căng cứng, đầu óc tê rần, giương mắt nhìn qua, hét lớn: “Cậu!”
Tô Thịnh Lân đang muốn mở cửa xe, anh nheo mắt lại, nói: “Cậu điên à?”
Anh nói xong, Hàn Dương đã chạy tới nơi, ôm lấy Tô Thịnh Lân mà nói: “Thịnh Lân! Cứu tôi!”
Tô Thịnh Lân không hiểu tại sao, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông mặc vest trắng đang đứng đối diện từ từ bước đến.
Người đàn ông cao lớn, cả người là bộ vest màu trắng, bộ dáng chỉnh tề, khoé môi nhếch nhẹ, mỉm cười, đi đến nói: “Anh Tô.”
Tô Thịnh Lân nhíu mày, nói: “Thì ra là anh Tần, nghe nói anh vừa mới trở về Trung Quốc à?”
Người đàn ông mỉm cười liếc nhìn bàn tay Hàn Dương đang ôm chặt Tô Thịnh Lân, sau đó nhìn vết son trên cổ anh ta, nụ cười càng rõ hơn, nói: “Đêm qua vừa mới về nước, hôm khác tôi sẽ đến thăm anh Tô.”
Tô Thịnh Lân gật đầu đáp: “Ngày khác.”
Người đàn ông cười, nói: “Tôi và anh Hàn có vài việc muốn nói, có thể cho tôi mượn anh Hàn một đêm không?”
Hàn Dương lập tức hô to: “Đừng nghĩ đến chuyện đó! Thịnh Lân và tôi là bạn thuở nhỏ! Cậu ta sẽ không phản bội bạn bè!”
Ánh mắt Tô Thịnh Lâm đảo quanh hai người, đầu hơi cảm thấy đau, Hàn Dương uống rượu xong điên rồi, thật sự không thể chọc vào, lúc này lại có người đồng ý tiếp nhận, tuy rằng anh không biết giữa Hàn Dương và anh Tần có chuyện gì, nhưng xem ra hình như có quen biết.
Hàn Dương chưa nói xong, chợt nghe Tô Thịnh Lân nói: “Xin cứ tự nhiên, tôi đi trước.”
“Cứu mạng!”
Tinh thần Hàn Dương dường như cực kỳ tốt, Tô Thịnh Lân lập tức mở cửa lên xe, đạp ga phóng đi, nhưng mặc dù ở rất xa mà anh vẫn có thể nhìn thấy hai người qua gương chiếu hậu. Bộ vest trắng của anh Tần bắt mắt, nhìn thấy rất rõ ràng.
Hai người ngã xuống mui xe, Hàn Dương ôm chặt lấy lưng anh Tần, nắm lấy âu phục của anh ấy, chân đá hai cái, nhưng rất nhanh lại mềm nhũn…
Hàn Dương vùng vẫy hai lần, nhưng nhanh chóng khuất phục trước kỹ năng hôn tuyệt vời của anh Tần, nắm chặt lấy bộ đồ của anh, thở hổn hển: “Ha.. Ha….”
Anh Tần nheo mắt lại, hung hăng cắn trên cổ anh ta một cái, Hàn Dương run rẩy, miệng phát ra tiếng rên.
Anh Tần híp mắt, nắm lấy cằm của anh ta, cười nói: “Muốn chết vì rượu à? Hả?”
Hàn Dương run run, nói: “Làm sao cậu nghe được? Anh hùng tha mạng! A… Đừng cắn, nhiều người như vậy, lỡ như bị thấy thì sao! Tôi nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là một người ăn chay,…. tôi phải kiện anh…. kiện anh thật mạnh….”
Mặt Hàn Dương đột nhiên đỏ bừng, nhất thời không nói nữa.
Anh Tần cười, nói: “Cái gì mạnh hơn? Nhiều nhất là một hộp.”
Sắc mặt của Hàn Dương cứ như muốn nổ tung, đá chân nói: “Anh… anh! Anh sao mà lại vô liêm sỉ như vậy!”
Anh Tần tự nhiên nói: “Đối phó với kẻ ác, tôi chỉ có thể trơ trẽn hơn cậu thôi, không phải sao?”
Hàn Dương: “…”
Tô Thịnh Lân lái xe quay về, không ngờ đến Hàn Dương và anh Tần lại có mối quan hệ này, trong lòng anh bây giờ chỉ có một câu – kẻ ác sẽ bị trừng phạt.
Đã sắp ba giờ sáng, phía trước là đèn đỏ, con đường rộng lớn gần như không có một chiếc xe, Tô Thịnh Lân một mình dừng xe chờ đèn đỏ, thế nhưng ở phía sau, anh lại nghe thấy tiếng “Bah——Bah——” truyền đến, lại nhìn thấy từ phía đối diện có một chiếc xe chạy lại gần, một chiếc xe thể thao màu đỏ, thoạt nhìn đã biết là uống rượu, rõ ràng là đèn đỏ, nhưng lại trực tiếp phóng lại đây.
Tô Thịnh Lân nhìn thấy chiếc xe thể thao kia đang phóng lại đây, may là buổi tối, con đường không một bóng xe, nếu không anh cũng không biết chiếc xe lao với tốc độ cao như này trên đường sẽ như thế nào.
Tô Thịnh Lân nghĩ như vậy, bất chợt lại nghe thấy tiếng “cạch” phát ra, một chiếc xe đạp điện lao ra từ ven đường phía bên trái, rất nhỏ, mỏng nhẹ, cứ phát ra tiếng “cạch cạch” giữa tiết trời đông lạnh giá.
Trong chớp mắt, chiếc xe thể thao màu đỏ phát ra tiếng “ầm”, hất chiếc xe đạp điện đổ nát xuống đất trong chốc lát, mặt đất trở nên đỏ rực!
Đôi mắt đang nheo lại sau tấm kính xe của Tô Thịnh Lân bỗng mở to, sắc bén, anh lao nhanh xuống xe, ngay cả xe bản thân cũng không để ý, trực tiếp lại gần.
Chiếc xe đạp điện bị ngã xuống đất là của Bặc Manh!
Bặc Manh té trên mặt đất, suýt thì bay ra ngoài, lồng đậu hũ trên lưng cậu cũng rơi xuống, trên mặt đất loang ra một màu đỏ tươi, Bặc Manh té trên mặt đất, qua một lúc lâu cũng không đứng lên.
“Bặc Manh!”
Trong chớp mắt Tô Thịnh Lân cảm thấy như mình sắp phát điên, nhanh chóng đến gần, anh không dám chạm vào Bặc Manh, chỉ sợ cậu gãy xương đâm vào nội tạng, trên mặt tràn đầy nỗi lo lắng. Khuôn mặt phủ một tầng mồ hôi mỏng, cặp kính trên mặt cũng phủ đầy một lớp sương.
Đầu của Bặc Manh choáng váng, trước mắt tối sầm lại, chốc lát đã tỉnh lại, cả người đều đau, đặc biệt là cẳng chân, đau đến không thể cử động được, không biết có phải là gãy xương hay không?
Cậu đột nhiên nghe thấy có người đang gọi mình, nhưng lại là giọng nói của ngài Tô, Bặc Manh nghĩ rằng mình chỉ đang nằm mơ, cậu mở to mắt, quả nhiên nhìn thấy ngài Tô.
Đôi mắt xa xăm của ngài Tô đầy lo lắng và quan tâm, nhìn chằm chằm mình.
Tô Thịnh Lân nhìn thấy Bặc Manh đang ngơ ngác, mặt bị trầy xước, chảy máu rất nhiều, da trán bị rách, Tô Thịnh Lân nói: “Bặc Manh, kiên trì một chút, tôi gọi điện cho xe cứu thương.”
Bặc Manh lúc này mới muộn màng nhìn xuống mặt đất, thấy nguyên một mảng đều nhuộm màu đỏ, từ dưới thân cậu tràn ra, nhìn thấy mà giật mình.
Tô Thịnh Lân cảm thấy như tay mình đang run run Bặc Manh giơ tay lên nhìn, chất dính trên tay đều là màu đỏ, hoàn toàn là một màu đỏ tươi.
Tô Thịnh Lân thấy cậu ngẩn người, trong lòng bản thân lại phát run, lại an ủi cậu mà nói: “Yên tâm, không sao, không sao cả.”
“Cái này…. Ngài Tô…”
Bặc Manh ngẩn người, sau đó mới chớp mắt, nói: ” Hình như chỉ là…. súp cà chua trong lòng giữ ấm, không phải máu của tôi…”
Tô Thịnh Lân: “…”