Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 4
Chương 4:
Tô Thịnh Lân nhấc lên, đột nhiên thả lỏng, thở mạnh một hơi, xoa thái dương thật mạnh rồi lau mặt.
Đây là lần đầu tiên Bặc Manh nhìn thấy ngài Tô trong bộ dạng như thế này, kiểu hoảng sợ và bất an này khiến tim Bặc Manh đập điên cuồng, không nhịn được “phụt” cười một tiếng.
Tô Thịnh Lân khó chịu nói: “ Cậu còn cười được sao?”
Bặc Manh gãi đầu, phản ứng chậm nói: “Ngài…Ngài Tô, chân của tôi không thể cử động được rồi.”
Tô Thịnh Lân đáp: “Tôi gọi xe cứu thương rồi, cậu ráng chờ một chút, còn đau ở đâu nữa không?”
Bặc Manh lắc đầu, lau máu trên mặt mình, chỉ là trầy xước ngoài da nhưng trên mặt có rất nhiều máu, có điều Bặc Manh cảm thấy mình là con trai nên không sợ bị huỷ dung.
Bặc Manh ngập ngừng một lúc và nói: “Ngài… ngài Tô, hay là đừng gọi xe cứu thương nữa.”
Tô Thịnh Lân hỏi: “Tại sao? “
Bặc Manh gãi cằm: “Một lần đi của xe cứu thương tốn rất nhiều tiền….”
Tô Thịnh Lân muốn mổ đầu cậu ra xem não có thô không rồi nói: “Nếu cậu bị thương, tất nhiên số tiền này sẽ do chiếc xe gây tai nạn kia trả.”
“À à!”
Nói xong Bặc Manh thở phào nhẹ nhõm, dường như cậu quên mất bản thân mình bị thương.
Xe cứu thương đến rất nhanh, cảnh sát cũng đến rồi, Bặc Manh gọi điện thoại cho công ty giải thích tình hình và gọi cho khách hàng để xin lỗi.
Trước khi xe cứu thương đến, Tô Thịnh Lân ngồi một bên đợi. Nhìn đồng hồ, trời đã sáng, vậy mà Bặc Manh vẫn lái chiếc xe đạp cũ của mình đi giao đồ.
Bặc Manh cúp điện thoại, nhìn thấy ngài Tô tối mặt hỏi: “Sao cậu lại giao đồ ăn trễ như vậy?”
Bặc Manh nói: “Bữa ăn khuya….”
Tô Thịnh Lân nói: “Khi nào đến giờ giao hàng?”
Bặc Manh nói: “4 giờ rưỡi….”
Vừa nói, cậu như đứa trẻ mắc lỗi, thành thật trả lời, cuối cùng lại nói thêm: “Ừm…hôm nay tôi làm việc cả ngày, ngày mai cũng được nghỉ.”
Tô Thịnh Lân liếc nhìn đôi chân bất động của cậu và nói: “Nếu ngày mai cậu không nghỉ thì sẽ rất khó khăn đấy.”
Bặc Manh ngay lập tức bị chọc vào chỗ đau, chân cậu không thể cử động, chắc chắn là gãy xương rồi, nếu vậy thì cậu không thể nào đi làm trong vòng một tháng, không có lương thì làm sao mà sống đây?
Bặc Manh có chút không vui, dường như Tô Thịnh Lân nhìn thấy một đôi tai thỏ rũ xuống trên đầu Bặc Manh, thỏ nhỏ ngâm mình trong súp cà chua đỏ âu.
Chẳng bao lâu xe cấp cứu đã đến, Bặc Manh được đặt lên cáng đưa lên xe cấp cứu, xe chạy đến bệnh viện.
Tô Thịnh Lân đi theo đến bệnh viện, bận trước bận sau điền đơn khám bệnh cho Bặc Manh, cậu làm kiểm tra tổng quát, chân bị gãy, những chỗ khác còn có các vết bầm tím, bong gân lớn nhỏ, nhưng tình hình không nghiêm trọng, việc còn lại là hồi phục, giữ chân thật tốt và đợi tháo bột.
Đợi Bặc Manh kiểm tra và bó chân xong thì bên ngoài trời đã sáng. Tô Thịnh Lân liếc nhìn đồng hồ sau đó mới nhận ra đã 7 giờ rưỡi sáng rồi, bận bịu một khoảng thời gian dài như vậy, mà lại không có một chút cảm giác gì.
Tô Thịnh Lân mua một chiếc xe lăn ở phòng thiết bị bệnh cạnh, nhân tiện gọi cho thư ký Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm vô cùng bất ngờ khi nhận cuộc điện gọi của sếp Tô, bởi vì sếp Tô nghiện công việc đã nói với cô rằng hôm nay anh ta sẽ nghỉ nửa ngày.
Tiểu Lâm cảm thấy Trái Đất sắp nổ tung rồi, lúng túng đồng ý, kết quả sếp Tô lại giở quẻ nói: “Thôi, quên đi.”
Tiểu Lâm tâm huyết nói, nhìn đi, người cuồng công việc như vậy làm gì có chuyện không muốn đi làm.
Kết quả Tiểu Lâm lại nghe được một giọng nói thản nhiên của sếp Tô, trầm thấp khàn khàn nói: “Thôi nghỉ một ngày đi, hôm nay tôi không lên công ty được. Nếu có việc gì quan trọng thì hãy gọi cho tôi. Phần còn lại gửi mail cho tôi, tôi sẽ đọc nó sau.”
Tiểu Lâm: “…..”
Sao Hỏa sắp đâm vào Trái Đất rồi…..
Tô Thịnh Lân nhìn điện thoại của mình và thấy nó đã được kết nối, tuy nhiên anh không nghe thấy câu trả lời của Tiểu Lâm. Anh cau mày hỏi: “Alo? Cô còn nghe không?”
Tiểu Lâm tỉnh lại, lập tức nói: “Được… được thôi, sếp Tô, ngài yên tâm đi.”
Tô Thịnh Lân cúp điện thoại, vội vàng đẩy xe lăn quay về, chỉ thấy Bặc Manh một chân nhảy ra khỏi phòng bệnh, bên cạnh có y tá đỡ cậu. Cũng không biết Bặc Manh nói cái gì mà y tá rất thích thú, mặt đỏ bừng, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
Bỗng nhiên Tô Thịnh Lân vui vẻ nhưng anh không biết bản thân đã uống một chén giấm, chỉ là cảm thấy sốt ruột mà thôi.
Bặc Manh có dáng người cao gầy, vẻ ngoài sáng sủa rạng ngời, cậu có làn da màu lúa mạch, như chàng trai tỏa nắng, cậu rất năng động, kiểu thanh niên có sức lan toả này có lẽ rất được lòng người khác giới.
Đương nhiên, ngài Tô cũng giống vậy, cũng rất thích…..
Ngài Tô đẩy xe lăn qua, Bặc Manh là người đầu tiên phát hiện ra anh, đột nhiên có chút lo lắng, cậu cũng không biết tại sao mình lại lo lắng, có lẽ là vì ngài Tô quá xuất chúng, tài giỏi ở mọi khía cạnh, anh như một vị thần, nhưng Bặc Manh cảm thấy thật kỳ lạ khi một người bình thường như cậu không lo lắng trước mặt anh.
Ngài Tô đẩy xe lăn tới, lịch sự đỡ Bặc Manh từ tay y tá. Anh đặt tay lên vai cậu, ấn Bặc Manh ngồi vào xe lăn, cười nói: “Chân của cậu thế nào? Không vấn đề gì chứ, tôi đưa cậu về.”
Bặc Manh liên tục xua tay, nói: “Không cần phiền ngài Tô, tôi tự về được rồi.”
Ngài Tô nhìn hai chân cậu, cau mày hỏi: “Nhảy lò cò về à?”
“Ha——”
Bặc Manh còn chưa kịp phản ứng, cô y tá nhỏ đã bật cười trước, kết quả cô cảm thấy quá ngại nên vội vàng cúi đầu bỏ đi.
Tô Thịnh Lân không cho Bặc Manh cơ hội nói, lập tức đẩy cậu ra ngoài đi vào thang máy, nhấn nút tầng một, nói: “ Không phiền, tôi đưa cậu về.”
Tô Thịnh Lân nói: “ Nhà cậu ở đâu?”
Bặc Manh:“……”
Bặc Manh bối rối nói: “Ngài Tô, ngay cả nhà tôi ở đâu ngài còn không biết thì sao chở tôi về được?”
Tô Thịnh Lân mỉm cười đẩy kính lên, đôi mắt ẩn sau cặp kính tràn đầy vẻ thích thú, thản nhiên nói: “Tiện đường cùng xuất viện.”
Anh hỏi lại: “Nhà cậu ở đâu?”
Cuối cùng Bặc Manh không còn cách nào khác, đành báo cáo địa điểm.
Hai người đi xuống lầu, Tô Thịnh Lân đẩy cậu đến bãi đỗ xe, lái xe ra ngoài, mở cửa nói: “Ôm cổ tôi”
“Hả?”
Bặc Manh ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu. Tô Thịnh Lân mỉm cười, cầm cánh tay phải của cậu lên vòng qua cổ anh, sau đó cầm tay trái lên đặt lên vai phải của anh, nói: “Ôm chặt vào.”
Vừa nói, anh đột nhiên dùng sức ôm lại Bặc Manh, Bặc Manh nhảy dựng lên vì sợ hãi, xương cốt của bản thân rất nặng, cậu không nhỏ con, vậy mà ngài Tô đã ôm cậu lên cái một.
“Cúi đầu xuống, đừng cử động.”
Bặc Manh vô tri vô giác, xung quanh cậu toàn là mùi của ngài Tô, có chút thơm, là từ quần áo, không biết ngài Tô đã dùng gì để giặt quần áo, nhưng cậu đã đỏ mặt tim đập nhanh sau khi ngửi thấy nó.
Bặc Manh nghe lời ngài Tô, thật thà cúi đầu xuống để tránh va vào đầu, được ngài Tô bế vào ghế phụ.
Tô Thịnh Lân gấp xe lăn, đóng cửa lại, ngồi vào ghế lái, quay người lại, nheo mắt cười nói: “Bặc Manh.”
“Hả?”
Khi Bặc Manh bị anh gọi, nhịp tim của cậu đột nhiên đập nhanh. Cậu không biết tại sao, nhưng cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Tô Thịnh Lân đột nhiên đưa tay ra, vỗ nhẹ vào ngực cậu, giọng khàn khàn trầm thấp nói: “Có cần tôi thắt dây an toàn cho cậu không?”
Bặc Manh: “……”
Bặc Manh đỏ mặt, vội kéo dây an toàn cài lại, một tiếng “cạch” hành động uyển chuyển mượt mà, giống như được thực hiện nhiều lần. Làm xong cậu lau mồ hôi, lắp bắp nói: “Đã… xong rồi… Tôi không làm phiền ngài Tô…”
Tô Thịnh Lân cau mày, nhìn thấy làn da màu lúa mì của Bặc Manh đỏ đến tận cổ, anh chợt nghĩ đến cái dây xích màu tím kia không kìm được mà cười, sau đó khởi động xe.
Bặc Manh cảm thấy nụ cười vừa rồi của ngài Tô tuy rất đẹp nhưng có chút man rợ…
Nhắc mới nhớ, nơi Bặc Manh sống thực ra rất gần với tiểu khu của Tô Thịnh Lân. Đi ngang qua tiểu khu của Tô Thịnh Lân, rồi đi ngang một con phố là đến rồi, nhưng khoảng cách giàu nghèo rất lớn, đây là nhà lưới* nổi tiếng, một tầng có thể chia thành 5 phòng, mật độ dân số tương đối cao, giá thuê tương đối rẻ.
Bặc Manh sống ở đây, đó là căn hộ chung. May mắn thay, đó là phòng ngủ chính, có phòng tắm riêng, trông khá tồi tàn.
Điều quan trọng nhất ở đây là tầng hầm, không khí ẩm ướt, khá u ám, nấm mốc ở góc tường, quạt hút được bật quanh năm trong phòng tắm nhưng rất ẩm ướt và luôn có mùi ngột ngạt.
Phòng của Bặc Manh rất sạch sẽ, không có gì cả, sàn nhà và giường cũng không có một vết bẩn nào, nhưng dù vậy cũng không ngăn được cảm giác ẩm ướt.
Tô Thịnh Lân vừa vào cửa, đột nhiên cau mày, Bặc Manh càng xấu hổ hơn, nói: “Xin lỗi ngài Tô, nhà tôi quá… quá sơ sài rồi, ngài ngồi một lát, ngài đã trả giúp tôi bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi trả cho ngài.”
Tô Thịnh Lân chán ghét liếc nhìn chiếc ghế nhỏ trên mặt đất, nó rất thấp, nhưng anh vẫn cởi cúc áo vest, ngồi lên và nói: “Không vội, chủ xe còn chưa bồi thường cho cậu, chờ anh ta bồi thường cho cậu xong thì trả lại cho tôi.”
Sắc mặt Bặc Manh đột nhiên đỏ bừng, lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tô Thịnh Lân, nói: “Ngài Tô, ngài thật là một người tốt.”
Tô Thịnh Lân: “……”
Quen biết hai ngày, cô nam quả nam, xung quanh họ món đồ nổi bật nhất chính là chiếc giường, đối diện chiếc giường này, Bặc Manh cho Tô Thịnh Lân một tấm thẻ người tốt.
Tô Thịnh Lân cảm thấy bản thân thật sự dở khóc dở cười.
Bặc Manh nhìn đồng hồ thấy đã 8 giờ rưỡi, bận rộn cả đêm, bụng cậu trống rỗng, lập tức nói: “ Ngài Tô có đói không, nhà tôi có đồ ăn sáng, tôi đã làm trước rồi giờ chỉ cần hấp lại rồi ăn thôi, nếu ngài Tô không ngại thì ăn sáng rồi hẵng đi.”
Tô Thịnh Lân nhíu mày cười nói: “Được vậy thì tốt”
Bỗng nhiên Bặc Manh vui mừng, sợ nói xong ngài Tô sẽ không thích bữa sáng của mình, nhưng bây giờ ngài Tô có vẻ rất dễ gần, cũng không phải là người có lập trường.
Tô Thịnh Lân đứng dậy nở một nụ cười, nói: “Tôi có thể mượn phòng tắm nhà cậu dùng được không? Người tôi dính ít súp cà chua.”
Bặc Manh đột nhiên cảm thấy xấu hổ, lập tức gật đầu nói: “Được… được.”
Tô Thịnh Lân bước vào phòng tắm, bên trong rất nhanh phát ra tiếng nước chảy, bên ngoài Bặc Manh mặt đỏ hồng, cậu chạm vào mặt, trông khá nóng, ngài Tô là một người tài năng, đoán chừng có rất nhiều cơ bắp, nếu không cũng không thể bế cậu lên dễ dàng như vậy.
Bặc Manh suy nghĩ, vội lăn xe ra ngoài, lấy bánh sữa trứng đã làm trước đó để trong tủ lạnh ra, sau đó cho bánh hình con thỏ mắt đỏ vào nồi hấp hâm nóng.
Bặc Manh đang hâm nóng bánh sữa trứng, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng, vội vã điều chỉnh xe lăn quay lại, vẫn cho rằng đó là điện thoại của mình, kết quả phát hiện chiếc điện thoại để trên bàn, bên cạnh là bộ tây trang của ngài Tô.
Bặc Manh thò đầu ra xem, hiện lên——Hàn Dương.
Bặc Manh không biết, cũng không thể nghe điện thoại của ngài Tô, điện thoại reo một lát rồi cúp máy, Bặc Manh cũng bỏ ra ngoài, điện thoại lại reo, quả là kiên trì.
Bặc Manh cầm điện thoại lên, gõ cửa nhà tắm, to giọng nói: “Ngài Tô, anh có điện thoại, anh có muốn nghe máy không?”
Bên trong chỉ có tiếng nước chảy, không có ai trả lời, Bặc Manh vừa định gõ cửa lại lần nữa, thì cửa mở ra “Vù——” một tiếng, Tô Thịnh Lân loã thân, giữa mùa đông phòng tắm tràn ngập sương mù mịt mù, Bặc Manh nhìn thấy những giọt nước từ ngực ngài Tô lăn xuống…
Tô Thịnh Lân một chút cũng không ngại ngùng hay xấu hổ, anh gác tay lên khung cửa, một tay lau những giọt nước đọng trên mặt, vuốt tóc ướt ra phía sau, khi duỗi tay các cơ trên cánh tay và vai anh thả lỏng thành những đường nét mượt mà.
“Ừng ực!”
Dường như Bặc Manh nghe thấy tiếng bản thân nuốt nước bọt, sau đó ngài Tô cười trầm thấp một tiếng “HaHa”, Bặc Manh cảm thấy bản thân chắc chắn bị anh cười chế giễu, bởi vì cậu đang nhìn theo những giọt nước trên người anh, từ cổ ngài Tô, cậu có thể nhìn thấy nơi đó.
Tô Thịnh Lân liếc nhìn tên người gọi, nói: “Đừng bận tâm đến điện thoại, tay tôi ướt, cậu nghe máy giúp tôi.”
Tô Thịnh Lân đang nói, dưới cái nhìn “nóng rực” của Bặc Manh, anh thong dong đóng cửa phòng tắm lại, tiếp tục tắm rửa.
Bặc Manh hoàn hồn lại, muốn tự tay tát vào mặt bản thân, thật là xấu hổ.
Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, Bặc Manh vội vàng nhấc máy, đối phương không cho cậu cơ hội nói “Alo”, anh ta lập tức hét lớn và tràn đầy tự tin, nói: “Tô Thịnh Lân! Đcm nhà cậu! Cái đồ bán bạn cầu vinh! Vong ân bội nghĩa! Ông nội cậu đau đít sắp chết rồi đây!”
Bặc Manh: “……”
Bặc Manh ngu người chớp mắt, nói:“Thật ngại quá…”
Giọng nói trong điện thoại sững sờ một chút, nói: “Cậu không phải tên khốn Tô Thịnh Lân à? Tô Thịnh Lân đâu? Tôi không gọi nhầm chứ?”
Bặc Manh nói: “Thực xin lỗi, Tô Thịnh Lân ngài ấy….”
Bặc Manh nhìn vào phòng tắm, ăn ngay nói thẳng: “Ngài ấy đang tắm, lát nữa anh gọi lại nhé, được không?”
Tô Thịnh Lân đang tắm, không biết việc đó, nghe điện thoại là con trai….
Hàn Dương:“……”
Hàn Dương lập tức đặt điện thoại xuống, sau đó ném ra ngoài, vùi đầu vào trong chăn, ngài Tần bên cạnh bị anh ta đánh thức, anh ấy nhăn mặt, mặt anh ấy u ám, có vẻ hơi khó thở.
Ngài Tần nheo mắt và lôi Hàn Dương đang vặn vẹo dưới chăn ra, giọng rất khàn, khiến Hàn Dương cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nói: “Mới sáng sớm làm cái gì vậy, tối qua chưa đủ sao?”
Hàn Dương đẩy tay anh ấy ra, che đầu lại nói: “Nhất định là tư thế thức dậy của mình không đúng! Ông già còn trinh Tô Thịnh Lân vậy mà lại đi cua trai!”
Ngài Tần nghe Hàn Dương nói lung tung beng hết lên, nhưng Hàn Dương vẫn cứ đánh trống lảng, anh ấy đã hoàn toàn bị đánh thức, mỉm cười nhéo eo Hàn Dương, cắn tai anh ta, dùng lực cắn mạnh, nói: “Tinh thần tốt vậy sao? Tối qua dày vò như vậy, tôi còn tưởng hôm nay em sẽ kiệt sức chứ.”
Hàn Dương gượng cười “haha”, nói: “Anh mới là người kiệt sức, tôi chỉ cần nằm giống như nằm chơi vậy thôi! A……Cứu với, tha mạng cho tôi, đau quá…. nhẹ một chút….
Tô Thịnh Lân, vì không có quần áo để thay, đành phải mặc lại quần, mái tóc ẩm ướt, áo sơ mi không có khoá kéo, anh bước ra ngoài với lồng ngực hở.
“Ừng ực!”
Dường như Bặc Manh lại nghe thấy tiếng bản thân nuốt nước bọt, ngực ngài Tô giống như có ma lực, dù thế nào đi nữa Bặc Manh cũng không thể rời mắt, ánh mắt bị khóa chặt vào bộ ngực cơ bắp mịn màng đó, nhìn theo những giọt nước đó lăn qua lăn lại với nhau.
Tô Thịnh Lân tất nhiên rất tự hào về cơ bắp của bản thân, mỗi tuần anh đều đến phòng gym vài lần, đương nhiên không có gì để nói, đúng như dự đoán, mặt Bặc Manh đỏ bừng, mồ hôi túa ra trên làn da màu lúa mì của cậu có vẻ rất hồi hộp.
Cậu dùng đôi mắt tập trung nhìn bản thân, Tô Thịnh Lân nhếch miệng cười, cảm thấy nếu tôi lại cố gắng hơn, hôm nay chỉ có thể bắt được chú thỏ một nắng này.
Sau đó…. Tô Thịnh Lân nghe giọng Bặc Manh nói: “Ngài Tô, điều hoà nhà tôi bị hư rồi, không nóng đâu, anh mau cài lại nút áo đi, không sẽ cảm lạnh đó,”
Tô Thịnh Lân:“……”