Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 5
Chương 5
Bặc Manh nhiệt tình mời ngài Tô ăn bánh bao nhân sữa hình thỏ nhỏ.
Bánh bao sữa nhân trứng, trắng mịn, phủ một lớp hơi nước nóng hổi, có thể ngửi thấy mùi thơm của sữa và bột mì, từng cái được tạo hình thỏ nhỏ trông rất đáng yêu. Được bày lên đĩa một cách gọn gàng.
Tô Thịnh Lân nhìn những chiếc bánh bao sữa hình thỏ nhỏ đó, như thể nhìn thấy Bặc Manh, cắn một miếng nhân sữa ngọt ngào trào ra, đọng lại trong khoang miệng.
Tô Thịnh Lân không thích ăn đồ ngọt, khi ăn đồ ngọt anh luôn cuộn lưỡi nuốt cả quả táo xuống, hoàn toàn không có chút cảm giác hưởng thụ nào, nhưng lần này không giống, Tô Thịnh Lân lại cảm thấy bánh sữa do Bặc Manh làm có vẻ hợp với mình, không quá ngọt mà còn có vị thơm dịu.
Thấy ngài Tô có vẻ thích, Bặc Manh cười nói: “Nếu ngài Tô thích thì ở đây tôi vẫn còn mấy món hấp, ngài có thể mang về nhà, sáng mai hấp lại để sáng ăn”.
Tô Thịnh Lân nhìn ánh mắt nhiệt tình của Bặc Manh, không nói cho cậu biết rằng anh đều bỏ bữa sáng, buổi sáng trực tiếp đến công ty, thư ký Tiểu Lâm sẽ mang thức ăn đến cho anh, nhưng đều giống nhau.
Hầu như trong nhà Tô Thịnh Lân không có lửa, anh chưa từng nấu nướng trong đời thậm chí cả nồi niêu cũng không có.
Tô Thịnh Lân nhắm mắt ăn bánh bao, giống như ăn Bặc Manh vào miệng, mùi cẩn thận tưởng thức.
Bặc Manh không hiểu tại sao, nhưng cậu luôn cảm thấy hành động ăn bánh bao sữa của ngài Tô cũng tao nhã như ăn đồ Tây vậy. Đôi môi mỏng nhai mà không phát ra âm thanh nào, dáng môi vô cùng gợi cảm. Bặc Manh lập tức đỏ mặt và tim đập nhanh.
Bặc Manh vội nhét bánh bao sữa vào miệng, ăn bừa một cái
Đột nhiên nghe thấy ngài Tô cười “ha ha” một tiếng Bặc Manh bối rối ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đôi mắt ẩn sau tròng kính của ngài Tô đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt mang theo một nụ cười dịu dàng, Bặc Manh suýt chút nữa lên cơn đau tim.
Bặc Manh nói: “Sao… sao vậy, ngài Tô ?”
Tô Thịnh Lân không nói gì, mà giơ tay lên, lướt qua bàn, nhẹ nhàng lau miệng Bặc Manh, sau đó giơ ngón tay lên.
Trên tay có chút nhân sữa màu vàng giống như hạt đậu nành.
[Thình thịch…….]
Khuôn mặt của Bặc Manh lập tức đỏ bừng, cảm thấy việc nói lắp trước đây không còn là điều đáng xấu hổ nữa. đây mới là điều đáng xấu hổ nhất, cậu đã hai mươi tuổi và cũng đã là người trưởng thành rồi, nhưng vẫn còn bị dính đồ ăn trên miệng.
Bặc Manh lúng túng đến mức không thể nói lắp được.
Tô Thịnh Lân nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cảm thấy dục vọng muốn trêu chọc cậu càng lúc càng mãnh liệt, có lẽ anh thực sự xấu xa, hoặc có lẽ Tô Thịnh Lân cảm thấy mình nhàm chán hơn 30 năm, cuối cùng cũng tìm được một điều thú vị. Đó là lý do tại sao anh mới có loại tâm lý như vậy.
Tô Thịnh Lân mỉm cười đưa ngón tay trỏ mảnh khảnh lên miệng, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm nhân sữa vàng dính trên ngón tay vào trong miệng.
Bặc Manh sửng sốt một lúc, miệng há to rồi nói: “N… ng… ngà… ngài Tô!”
Vừa nói, cậu vội quay người lấy khăn ăn, đưa cho Tô Thịnh Lân nói: “Ngài… ngài Tô, lau… lau tay đi…”
Tô Thịnh Lân nhìn thấy Bặc Manh không dám nhìn, mặt đỏ bừng, cổ đỏ như máu, cúi đầu đưa giấy ăn cho mình. nhưng như vậy khiến Tô Thịnh Lân cảm thấy có chút áy náy, nhưng cái cảm giác muốn bắt nạt cậu ngày càng lấn tới.
Tô Thịnh Lân kiềm chế cảm xúc của mình, mỉm cười rồi cầm lấy giấy ăn và nói: “Cảm ơn”
Tô Thịnh Lân lau tay và quyết định không ăn hiếp Bặc Manh nữa mà sẽ từng bước chinh phục cậu.
Bặc Manh lấy một mảnh giấy ghi chú viết số điện thoại di động của mình rồi đưa cho ngài Tô. Điện thoại của cậu bị trầy xước và vỡ vụn, không sử dụng được nữa, may mà sim vẫn còn.
Bặc Manh nói: “Ngài Tô, đây là số điện thoại của tôi.”
Tô Thịnh Lân mỉm cười,thực ra anh đã có số điện thoại của cậu trong điện thoại di động từ lâu, nhưng không nói cho Bặc Manh biết, chỉ nói: “Tôi sẽ gọi cho cậu.”
Anh nói rồi đứng dậy, chuẩn bị thả dây dài để bắt được một con cá lớn, cũng không có ý định câu quá chặt, nên nói: “Đã đến lúc tôi phải về rồi. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, không cần vội trả tiền, đợi có tiền bồi thường rồi trả lại cho tôi sau.”
Bặc Manh gật đầu lia lịa, tiễn ngài Tô ra cửa. Cậu định đưa ngài Tô ra khỏi tòa nhà nhưng Tô Thịnh Lân đã ngăn lại và yêu cầu cậu quay lại nghỉ ngơi, suy cho cùng thì Bặc Manh vừa bị thương.
Trước khi rời đi, Bặc Manh đột nhiên chặn Tô Thịnh Lân lại, nói: “Ngài Tô, ngài đợi chút.”
Tô Thịnh Lân sửng sốt một hồi, đứng ở cửa cười nói: “Còn có chuyện gì sao?”
Mặc dù Tô Thịnh Lân chưa từng nghiêm túc có bạn gái, nhưng số người theo đuổi anh không hề ít, bởi vì Hàn Dương luôn không đứng đắn, đưa anh ra vào các loại quán bar, cho nên đàn ông muốn kết bạn với Tô Thịnh Lân cũng không ít, chẳng qua ngày thường không có thời gian, hơn nữa nhìn Hàn Dương đổi bạn gái từng người một, giống như thu hoạch lúa mì vậy, cảm thấy thật nhàm chán, nhưng mà Tô Thịnh Lân vẫn tin vào sức hút của bản thân.
Tô Thịnh Lân thầm nghĩ, quả nhiên Bặc Manh không muốn mình quay về.
Bặc Manh gọi Tô Thịnh Lân lại, vội đẩy xe lăn vào phòng, không lâu sau đó cậu cầm một hộp nhựa trong suốt ra, bên trong là bánh bao sữa hình thỏ nhỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bặc Manh cười nói: “Ngài Tô, ngài quên lấy cái này.”
Tô Thịnh Lân:”………..”
Tô Thịnh Lân cảm thấy mình không thể đoán được hành động của Bặc Manh. Anh cảm thấy kế hoạch bắt cá lớn lâu dài của mình có chút… ngu ngốc.
Cuối cùng Tô Thịnh Lân cũng nhận lấy hộp bánh rồi ra khỏi cửa, lên xe chuẩn bị về nhà.
Vừa về đến nhà, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ thư ký Tiểu Lâm, hình như có việc gấp, muốn anh bay đến Quảng Châu vài ngày.
Trưa hôm đó, Tô Thịnh Lân lên máy bay đến Quảng Châu, sau khi xuống máy bay, sờ vào túi, đã không thấy điện thoại ở đâu!
Tô Thịnh Lân không biết có phải vì sáng sớm đã trêu chọc người lương thiện nên bị quả báo hay không, nhưng may là sim vẫn được cấp lại. Tiểu Lâm vội đi lấy sim điện thoại mới cho ngài Tô, bên trong vẫn còn rất nhiều dữ liệu, bị đưa nhầm sẽ là việc lớn.
Lúc Tô Thịnh Lân lấy được sim điện thoại, xem từ đầu đến cuối, phát hiện tất cả số điện thoại đều còn, nhưng lại thiếu số của Bặc Manh.
Tô Thịnh Lân tìm kiếm mấy lần, bỗng phát hiện mình lưu số của Bặc Manh trong điện thoại di động chứ không phải trong sim, cho nên sim thay thế có thông tin liên lạc của người khác nhưng lại không có thông tin liên lạc của Bặc Manh.
Tô Thịnh Lân xoa đầu, đột nhiên cảm thấy lúc đó không nên giả vờ lạnh lùng, trực tiếp lấy số điện thoại Bặc Manh đưa là được rồi, nhưng bây giờ…
Tiểu Lâm cảm giác tâm trạng của sếp Tô có vẻ không ổn, kể từ khi đến Quảng Châu rồi bị mất điện thoại di động, Tô Thịnh Lân đã tìm nó rất nhiều lần, đột nhiên ngài phát hiện hình như trong điện thoại của mình còn có số của Bặc Manh, không phải lưu trong sim, vì vậy sim được cấp lại có số điện thoại của người khác, nhưng mất số điện thoại của Bặc Manh khiến cho vẻ mặt của sếp Tô trở nên âm u, từ lúc đó đến giờ không cười lấy một lần, sau cặp mắt kính ánh lên tia lạnh lẽo.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là dự án ở Quảng Châu dường như có một số vấn đề, có vẻ không thể giải quyết trong vài ngày nên Tô Thịnh Lân đã ở lại Quảng Châu suốt 1 tháng trời, coi như chuyến công tác dài ngày, trong 1 tháng này, Tiểu Lâm cảm thấy giống như mình đang ở địa ngục tu la tràng*, luôn bị bao phủ bởi luồng khí lạnh lùng của sếp Tô.
*Tu La tràng (修羅場) là một từ Hán Việt, có nguồn gốc từ tiếng Phạn “A-tu-la” (असुर), thường được hiểu là “cảnh chiến trường”, “cảnh hỗn loạn” hoặc “tình huống khó khăn”.
Tô Thịnh Lân cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã đạt đến giới hạn, bởi vì sự cố va chạm, lẽ ra mối quan hệ của anh và Bặc Manh đã rất thân thiết, nhưng lúc này anh đã làm mất số điện thoại của Bặc Manh, điện thoại Bặc Manh hư và cậu ấy cũng không có số của anh.
Đã một tháng bốn tuần trôi qua, không biết Bặc Manh có quên mất anh không?
Nghĩ đến điều này, Tô Thịnh Lân cảm thấy rất khó chịu.
Ngày hoàn thành công việc, Tô Thịnh Lân yêu cầu Tiểu Lâm đặt chuyến bay 6h30 vào sáng hôm sau.
Tiểu Lâm cảm thấy đi theo sếp Tô được một tháng này, tưởng chừng da sắp bong đến nơi, sếp Tô vẫn phát điên và muốn đặt chuyến bay sớm nhất vào sáng ngày hôm sau, lẽ nào muốn tranh thủ quay về để tham dự cuộc họp thường kỳ vào sáng thứ hai!
Sáng sớm hôm sau, Tô Thịnh Lân đã dậy từ 4h30 sáng, vội vã đến sân bay chuẩn bị trở về.
Xe của Tô Thịnh Lân đỗ ở sân bay, sau khi xuống máy bay anh lao nhanh đến nhà của Bặc Manh, bây giờ anh chỉ có thể vui mừng vì biết được địa chỉ nơi Bặc Manh sống.
Trước 8h xe dừng ở lối vào của một căn nhà đổ nát, Tô Thịnh Lân xuống xe, tao nhã đóng cửa xe, nhanh chóng bước vào cửa tòa nhà, đi xuống tầng hầm.
Hành lang rất tối, vẫn không có một tiếng động nào, Tô Thịnh Lân đứng trước cửa, hít một hơi thật sâu, vuốt thẳng và phủi sạch quần áo rồi nhấn chuông cửa.
Kết quả chuông cửa bị hỏng, ấn vào không kêu…
Tô Thịnh Lân: “………”
Tô Thịnh Lân sắc mặt đen xì, mọi hành động được chuẩn bị là vô ích, anh đành phải dùng tay gõ cửa, sau khi gõ cửa 10 phút, cuối cùng cánh cửa cũng chậm chạp vang lên một tiếng [Két——], có người hét to một cách thiếu kiên nhẫn
Cửa mở ra, người mở cửa là ông chú râu ria xồm xoàm, nói: “Tìm ai?”
Tô Thịnh Lân ngửi thấy mùi mốc, cau mày khó chịu nói: “Bặc Manh có ở đây không? ”
Ông chú cũng cau mày nói: “Tiểu Bặc? Tuần trước cậu ta chuyển đi rồi.”
“Chuyển đi sao?”
Trong lòng Tô Thịnh Lân nhất thời trở nên hỗn loạn, anh hỏi: “Cậu ấy chuyển đi đâu ?”
Ông chú lập tức cười và nói: “Sao tao biết được, tao đâu phải ba nó, nghe nói nó bị chuyển công tác, thằng nhóc đó không phải là người giao hàng sao? Hình như nó không giao hàng nữa nên mới chuyển đi.”
Tô Thịnh Lân cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ bực mình đến như vậy, chỉ là trước đây anh không thích thể hiện cảm xúc của mình. Anh cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán nên anh chỉ tập trung vào công việc nhưng bây giờ….
Tô Thịnh Lân không thể diễn tả suy nghĩ của mình bằng lời.
Tiểu Lâm về nhà tắm rửa, vừa đến công ty đã đẩy cửa đi thẳng vào phòng làm việc của sếp Tô, định thay nước trong bình trước khi sếp Tô đến, kết quả là vừa mở cửa ra đã thấy sếp Tô đang ngồi ở bàn máy tính, trong phòng làm việc vẫn kéo rèm, trong phòng tối u và sắc mặt sếp Tô cũng tối sầm.
Tiểu Lâm bước nhanh ra ngoài, giả vờ như bản thân chưa từng đi vào, cô bước ra rồi lại bước vào, đóng sầm cửa lại một tiếng [Rầm], trong lòng cô niệm nam mô a di đà phật.
Tô Thịnh Lân không có số điện thoại của Bặc Manh, bây giờ Bặc Manh còn chuyển nhà đi nữa, điều quan trọng nhất là Bặc Manh không còn chịu trách nhiệm giao đồ ăn ở khu vực đó và dường như cậu ấy đã biến mất khỏi thế gian này.
Trong lòng Tô Thịnh Lân rất không vui, áp suất không khí quanh anh vô cùng thấp. Trong cuộc họp thường kỳ vào sáng thứ hai, không ai dám lên tiếng vì sếp Tô đang thất thần và sắc mặt u ám khiến không ai dám nói gì, lãnh đạo các phòng ban đang đợi sếp Tô phát biểu, sau đó tổng kết công việc trong tuần và khen ngợi bộ phận của mình một cách nhiệt liệt. Kết quả là từ khi ngồi xuống, sếp Tô không nói gì nữa.
Lãnh đạo các phòng ban cũng không dám mở lời, chỉ có thể ngồi im, ai nấy đều lau mồ hôi lạnh trên trán.
Mười lăm phút sau, Tô Thịnh Lân đột nhiên ngẩng đầu lên, gõ tay lên bàn nói: “Đang nói đến đâu rồi? Còn ai muốn bổ sung gì nữa không? ”
Mọi người : “………..”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, thật phi logic, sếp Tô đang nói cái quái gì vậy? Chuyển đề tài nhanh vậy, mọi người nên bổ sung cái gì đây?
Mọi người đang đổ mồ hôi lạnh, nhưng Tô Thịnh Lân đã đứng dậy, cài nút bộ vest lại, nói: “Vậy như chỉ thị, tan họp.”
Mọi người : “…………..”
Cái quái gì vậy……..
Tô Thịnh Lân lơ đãng quay trở lại văn phòng, Tiểu Lâm với tư cách là thư ký, chịu trách nhiệm ghi biên bản cuộc họp, vì vậy cô ôm một chiếc laptop trên tay, trên máy tính đang mở một tài liệu, nhưng trên đó chỉ có một dòng chữ!
——Đang nói đến đâu rồi? Có ai muốn bổ sung gì nữa không?
Sau đó thì… không có sau đó nữa.
Tiểu Lâm run rẩy nói: “Sếp Tô, cũng gần trưa rồi, trưa nay ngài muốn ăn món gì? Tôi đi mua cho ngài.”
Tô Thịnh Lân ngẩng đầu lên, mắt kính phản chiếu ánh sáng. một tiếng [Cộc—— ] làm Tiểu Lâm suýt nữa đã vứt laptop của mình đi.
Tô Thịnh Lân gõ ngón tay mảnh khảnh của mình lên bàn, nghiêm mặt, khóe miệng trễ xuống tỏ vẻ không hài lòng, hai ba giây sau, anh ủ rũ nói: “Không cần đâu, trưa nay tôi sẽ ra ngoài đi dạo.”
“Được rồi được rồi!”
Tiểu Lâm như được ân xá rồi vội cầm laptop bỏ chạy.
Tô Thịnh Lân không muốn bỏ cuộc, anh nhìn điện thoại, cầm lên, mở ứng dụng đặt hàng, đặt một hộp bao cao su ở cửa hàng, đến giờ nghỉ trưa Tô Thịnh Lân lập tức lái xe về nhà.
Vừa về đến nhà, đúng lúc người giao hàng đến giao bao cao su nhưng đó thực sự không phải là Bặc Manh!
Người giao hàng là một ông chú, mỉm cười như [tôi hiểu rất rõ] rồi đưa bao cao su được gói trong túi giấy cho Tô Thịnh Lân, nói: “Thưa ngài, đồ ngài đặt đã đến rồi.”
Rõ ràng đó là lời nói giống nhau…..
Nhưng cảm giác lại không giống chút nào ….
Ông chú không năng động và tràn đầy năng lượng giống Bặc Manh, cũng không có làn da màu lúa mì của Bặc Manh, chú ấy không đổ mồ hôi nhiều và cũng không có vẻ mặt ngượng ngùng.
Tô Thịnh Lân còn chưa vào nhà mà đã cầm túi giấy ném vào xe rồi lái thẳng về công ty.
Khi Tô Thịnh Lân đến công ty, anh nghe thấy tiếng [bộp bộp], có người gõ vào kính xe, anh hạ kính xe xuống và nhìn thấy Hàn Dương đang đứng trước mặt mình.
Hàn Dương mặc vest, nhưng đeo cà vạt, áo sơ mi cũng không nhét vào trong quần, cả người toát lên vẻ lưu manh may mắn là còn cài cúc áo, nếu không Tô Thịnh Lân sẽ không nói chuyện với anh ta.
Mắt Hàn Dương có quầng thâm đen xì, nhìn hốc hác vô cùng, anh ta nắm cửa xe Tô Thịnh Lân nói: “Cậu ra ngoài, chúng ta đấu tay đôi!”
Tô Thịnh Lân: “………”
Tô Thịnh Lân nghiêm mặt, hất tay Hàn Dương đang nắm cà vạt anh ta, chậm rãi nhét cà vạt vào trong áo vest.
Hàn Dương nhướng mày, bỗng nhiên giễu cợt nói: “Ồ? Lạ nhỉ, hôm nay trông cậu không vui lắm, táo bón hả? ”
Tô Thịnh Lân : “………..”
Hàn Dương cười nói: “Lẽ nào cậu bị cô gái nào đó đá? Yên tâm đi, hôm nay anh cưng sẽ dẫn cưng đi bar, anh hứa sẽ tìm cho cưng một cô gái xinh đẹp, thấy sao? ”
Hàn Dương vừa nói, đột nhiên sờ cằm nói: “Ủa, không đúng, tôi nhớ hôm đó cậu có hẹn với một người đàn ông, chẳng lẽ cậu bị một người đàn ông bỏ rơi sao? Vãi, cửa xe của cậu muốn đập chết tôi à?”
Dường như Hàn Dương đã đánh trúng chỗ đau của Tô Thịnh Lân, Tô Thịnh Lân đột nhiên mở cửa, đập vào cằm làm cho khóe miệng của Hàn Dương lập tức đỏ bừng, môi anh ta gần như chảy máu.
Hàn Dương che miệng nói : “Giết người diệt khẩu! ”
Tô Thịnh Lân đóng cửa xe lại, chỉnh trang lại trang phục, bình tĩnh nói: “Hàn Dương.”
Lưng Hàn Dương căng cứng, lập tức nói: “Đại ca, em biết em sai rồi! ”
Tô Thịnh Lân : “………”
Tô Thịnh Lân liếc nhìn Hàn Dương đang làm trò con bò, thờ ơ nói: “Tối nay có rảnh không?”
Hàn Dương nghi hoặc nói: “Có á, làm gì? ”
Tô Thịnh Lân nói : “Lên bar chơi .”
Hàn Dương ngẩng đầu nhìn trời nói: “Hôm nay mặt trời cũng không mọc ở hướng Tây….”
Tô Thịnh Lân không vui nói: “Đi hay không? ”
Hàn Dương lập tức nói: “Đi, đi, đi! Đương nhiên là đi, cuối cùng Thịnh Lân của chúng ta cũng mời tôi đi bar, anh mày nhất định sẽ đi! Nhưng với vẻ mặt của cậu, tôi lại nghĩ cậu đến đó để gây rắc rối nhỉ? ”
Tô Thịnh Lân không nói gì, chỉ tiến về phía trước đi vào cổng công ty, Hàn Dương lập tức chạy tới, nhảy lên bá vai anh nói: “Tôi nói cho cậu biết, tôi….”
Nói được nửa chừng thì bị Tô Thịnh Lân đẩy ra, anh nhìn quầy lễ tân tầng 1 với vẻ kinh ngạc.
Hàn Dương nhìn theo ánh mắt của Tô Thịnh Lân, cũng không nhìn thấy có gì khác, em gái ở quầy lễ tân tầng 1 vẫn đáng yêu như vậy, Hàn Dương đã trêu chọc cô một lần, không may cho anh ta, em gái ở quầy lễ tân có tính cách “Cứng rắn ”, Hàn Dương còn bị trêu chọc ngược lại, cũng bị mất hứng thú.
Ngoài em gái lễ tân, thì chỉ có một chàng trai giao hàng không có gì đặc biệt. Cậu có khuôn mặt đẫm mồ hôi và làn da màu lúa mì. Cậu cười để lộ ra một hàm răng trắng, cả người cậu tỏa sáng, khi cười để lộ bộ răng trắng đều đặn, có cả lúm đồng tiền và đồng điếu ở một bên miệng, vậy mà lại có chút đáng yêu?
Cậu đang cầm một túi hộp đậu phụ cách nhiệt lớn và đang đứng ở quầy lễ tân, đang đợi khách hàng ở tầng trên xuống lấy đồ ăn, cô gái ở quầy lễ tân đang cười nói với cậu ấy, chắc là đang trêu chọc cậu, nói “Tiểu Bặc” là ý gì?
Khi cậu cười có chút ngượng ngùng nhưng lại rất tỏa nắng và hoạt bát, có sức lan tỏa không giải thích được.
Hàn Dương nhìn Tô Thịnh Lân, lắc tay anh nói: “Thịnh Lân, gặp quỷ hả? Muốn vào chùa bái lạy không?”
Tô Thịnh Lân chỉnh lại quần áo, bỗng nhiên nói: “Tối nay tôi có việc phải làm, không đi được, cậu đi bar một mình đi, nhưng đừng để ngài Tần biết.”
Hàn Dương nhảy dựng lên, nói : “Sao đột nhiên nhắc đến lão xã hội đen tên Tần! Tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, tôi và hắn căn bản không có quan hệ gì, một xu cũng không có! Tôi….”
Anh ta mới nói được nửa chừng, bỗng có người vỗ nhẹ vào vai anh ta, Hàn Dương không kiên nhẫn quay đầu lại, sắc mặt xanh như tàu lá chuối.
Ngài Tần đứng sau sau lưng anh ta, mặc bộ vest màu bạc, đeo một cặp kính râm màu nâu, nhìn có vẻ nghịch ngợm nhưng thực sự rất đẹp trai, anh ấy cởi cặp kính râm, nhét nó vào túi áo, anh ấy cười nói: “Hàn Dương, ai là lão giang hồ hả?”
Hàn Dương môi run lên nói : “…tôi ”
Ngài Tần hài lòng ,gật đầu mỉm cười, rồi đột nhiên cúi người xuống, đưa ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng Hàn Dương nói: “Em nghịch ngợm ở đâu vậy? Khóe miệng sưng tấy cả rồi? ”
Hàn Dương càng run rẩy hơn, lập tức nói: “Anh đừng hiểu lầm, đây không phải là hôn, là va chạm! Vừa rồi Thịnh Lân đập cửa xe vào mặt tôi, tôi không làm cái gì cả!”
Ngài Tần mỉm cười nói: “Tôi cũng không hiểu lầm, sao em lại lo lắng như vậy?”
Hàn Dương: “……”
Ngài Tần tự nhiên đặt tay lên vai Hàn Dương, nói: “Tôi vừa mới nghe nói, tối nay em muốn đi bar, phải không?”
Hàn Dương: “…Không phải, hãy nghe tôi giải thích…từ từ, sao tôi phải giải thích cho anh? ”
Ngài Tần cúi đầu cười, giữ cằm Hàn Dương nói: “Em muốn giải thích hay muốn anh hôn em ngay bây giờ? Ngày mai chúng ta sẽ lên trang nhất của Entertainment Weekly, em thích mấy chuyện lãng mạn lắm mà phải không? Thế này đã đủ lãng mạn chưa?”
Hàn Dương : “Đcm nhà anh…”
Bặc Manh đang đứng ở quầy lễ tân đợi khách, lúc này cậu thấy cô gái ở quầy đột nhiên đứng thẳng tắp, nói: “Chào buổi chiều, sếp Tô!”
Bặc Manh quay đầu lại, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Khi Tô Thịnh Lân nhìn thấy Bặc Manh, anh lập tức “hùng hổ” bước tới, muốn hỏi Bặc Manh sao lại chuyển nhà, thậm chí còn thay đổi khu vực giao đồ, lẽ nào Bặc Manh không muốn trả lại tiền thuốc men anh đã trả trước đó? Tô Thịnh Lân cảm thấy Bặc Manh không phải người như vậy.
Không ngờ vừa bước tới, Bặc Manh cũng quay đầu lại, cậu ngạc nhiên nhìn anh, rồi trên mặt người thanh niên tràn đầy sức sống ấy đột nhiên nở một nụ cười ngạc nhiên, cậu lập tức sải bước đi tới.
Bặc Manh cao gầy với đôi chân dài, có lẽ cậu ấy là mẫu người viên giỏi thể thao ở trường đại học, bước tới rồi vui vẻ nói: “Ngài Tô, có thật là anh không? Thật là tốt quá rồi! ”
Tô Thịnh Lân đột nhiên sửng sốt, đôi mắt của Bặc Manh tròn xoe, anh dường như có thể nhìn thấy đôi tai thỏ vô hình trên đầu của Bặc Manh đang lắc lư vì phấn khích, có lẽ còn có một chiếc đuôi trên mông cậu cũng lắc lư vì phấn khích.
Tô Thịnh Lân nhất thời muốn cắn vào đôi môi đang nói không ngừng của Bặc Manh, nhưng trước sự chứng kiến của đông đảo mọi người, Tô Thịnh Lân chỉ ho một tiếng.
Dưới cái sự há hốc mồm của cô gái lễ tân, Bặc Manh vội vàng chạy tới nói: “Ngài Tô, tôi đang đợi ngài gọi cho tôi, lúc đó tôi ngốc quá, quên xin số điện thoại của ngài, thực ra là lúc tôi giao đồ ăn cho ngài, tôi muốn tìm số điện thoại ngài đã gọi trước đó, nhưng điện thoại của tôi đã bị hỏng hoàn toàn, không thể tìm thấy số, lẽ ra tôi nên lưu nó trước đó. Khu vực giao đồ ăn của tôi được thay đổi sau khi tôi đi làm trở lại, tôi cũng sắp hết hạn thuê nhà, nên tôi đã chuyển đi nơi khác. Mấy ngày nay tôi có đợi trước nhà ngài lúc 7h30 nhưng hình như ngài Tô không có ở nhà, tôi vẫn chưa trả lại cho anh số tiền anh đã trả lúc trước…”
Bặc Manh nói liên thanh trông rất vui vẻ, giống như “Cửu biệt trùng trùng”, biểu cảm của Bặc Manh rất phong phú, không thể che giấu niềm hạnh phúc, loại hạnh phúc đó dường như đã lây sang cho Tô Thịnh Lân .
Tô Thịnh Lân nghe cậu nói như vậy, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn, đêm nào Bặc Manh cũng đứng trước cửa nhà anh.
Nghe như vậy, thực sự thì Tô Thịnh Lân cũng có chút cảm động.
Bặc Manh hưng phấn nói xong, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ gãi gãi đầu nói: “À thì…thật ngại quá ngài Tô, tôi không mang theo tiền, tối nay tôi gửi cho ngài được không?”
Tô Thịnh Lân nhìn thấy cậu đột nhiên có chút xấu hổ, giống như đôi tai thỏ vô hình của cậu lại rủ xuống đầu, trông héo úa.
Tô Thịnh Lân cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra vuốt tóc Bặc Manh, cậu ngay lập tức giật mình, lòng bàn tay ngài Tô như bị nhiễm điện, toàn thân tê dại đến mức suýt quỳ xuống vì điện giật.
Tô Thịnh Lân nhếch miệng lên cười nói: “Vẫn là 7h30 sao?”
Bặc Manh nhìn nụ cười của ngài Tô, cảm thấy có chút tê dại, lắp bắp: “À… đúng rồi đúng rồi.”
Tô Thịnh Lân cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy cậu làm việc, buổi tối gặp lại.”
Cổ họng Bặc Manh nghẹn lại, nói: “Hẹn gặp lại tối nay, ngài Tô “
Tô Thịnh Lân cảm thấy vui vẻ, đi chiếc thang máy chuyên dụng đặc biệt đi lên lầu. Nhân viên đã đến rồi, nhưng do quyền lực của ngài Tô, nên nhân viên không dám tiến lấy đồ ăn đều, âm thầm trốn sau tấm bảng thông báo phía xa, im lặng nhìn theo, trong lòng nói, sếp Tô, ngài đã làm phiền tôi rất lâu và giờ nghỉ trưa cũng sắp kết thúc rồi…