Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 6
CHƯƠNG 6:
Thư ký Tiểu Lâm nhận thấy khí thế của sếp Tô đột nhiên “Tăng cao”, cũng không biết buổi trưa ra ngoài ăn gì, không lẽ ăn máu gà? Sáng nay tâm trạng anh có hơi u ám, người cuồng công việc vậy mà cũng phân tâm trong cuộc thường kỳ, buổi trưa đi ăn cơm về như trở thành một con người khác.
Tiểu Lâm nhìn thấy sếp Tô bước vào phòng làm việc với tinh thần sảng khoái và tràn đầy năng lượng, sau đó đóng cửa một cái “Rầm”.
Cô thư ký nhỏ ở bên cạnh chọt chọt Tiểu Lâm, nhỏ giọng nói: “Chị Tiểu Lâm, sếp Tô uống lộn thuốc à?”
Tiểu Lâm: “……”
Tô Thịnh Lân đi vào phòng làm việc, ngồi xuống, mở máy tính lên, bỗng nhiên cảm thấy có chút bồn chồn, nghĩ đến “Tối nay gặp” vẫn còn 6 tiếng nữa, thực sự là quá lâu.
Tô Thịnh Lân lần đầu có cảm giác đứng ngồi không yên, cảm giác như có một con thỏ đang chạy loạn trong lòng.
Con thỏ……
Tô Thịnh Lân vừa nghĩ đến đây, không nhịn được nở nụ cười, anh tháo kính ra, sờ sống mũi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại ngồi dậy.
Khóe miệng Tô Thịnh Lân nở ra nụ cười gian tà, anh lấy điện thoại di động ra, ấn vào ứng dụng giao hàng, xác định vị trí các cửa hàng xung quanh công ty, tại chuyên mục “Giao hàng tận nơi ” anh tìm cửa hàng sextoy.
Tô Thịnh Lân dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào màn hình điện thoại hai lần, sau đó dứt khoát đặt mua một hộp bao cao su. Sau khi Tô Thịnh Lân đặt mua bao cao su, toàn thân cảm thấy sảng khoái, đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Khoảng hai mươi phút sau, đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng, thư ký Tiểu Lâm từ bên ngoài đi vào nói: “Sếp Tô, biên bản cuộc họp hôm nay cần chữ kí của anh để xác minh.”
Tiểu Lâm nói như vậy, chắc chắn là muốn tìm chết, vì trong biên bản cuộc họp chỉ có một câu!
Tiểu Lâm bước vào, toàn thân run rẩy và lấy biên bản họp đã in sẵn đặt lên bàn.
Tuy nhiên, sếp Tô vẫn đang đắm chìm trong thú vui đặt bao cao su nên không đọc mà ký luôn.
Tiểu Lâm mở to mắt, nhìn thấy ngài Tô đã viết chữ “Tô”, còn lại hai chữ phải viết!
Đúng lúc này, điện thoại di động của sếp Tô đột nhiên vang lên, Tiểu Lâm có tật giật mình.
Sau đó Tiểu Lâm thấy sếp Tô đánh rơi bút, anh lập tức chộp lấy chiếc điện thoại di động bên cạnh.
Chiếc bút rơi từ trên bàn lăn xuống đất, phát ra một tiếng “lạch cạch”, Tiểu Lâm nhanh chóng ngồi xuống nhặt chiếc bút đắt tiền lên, may mắn là đầu bút không bị gãy.
Tiểu Lâm đặt bút lên bàn, ngẩng đầu nhìn thấy sếp Tô nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt ẩn sau tròng kính toát ra vẻ dịu dàng trìu mến…
Tiểu Lâm: “…….”
Tiểu Lâm sợ hãi, vừa nãy là số lạ gọi. Tại sao sếp Tô lại cười “đáng sợ” như vậy?
Bạn gái sếp gọi ?
Sự tò mò của Tiểu Lâm lập tức bị khơi dậy, cô chăm chú lắng nghe.
Tô Thịnh Lân nhấc máy, quả nhiên nghe được người gọi tới là một giọng trẻ trong trẻo.
Lời chào của Bặc Manh vẫn giống như lần trước, nói: “Xin chào Tô ngài, tôi, tôi là người chuyển phát nhanh XX…”
Bặc Manh nói đến đây, Tô Thịnh Lân đã cười và nói: “Lần này là hết cài gì?”
Bặc Manh sửng sốt một chút, gãi đầu nói: “Không, không phải…. chỉ là cửa hàng cách chỗ ngài Tô hơi xa, nửa giờ nữa chắc tôi không đến được, cho nên tôi báo với Tô ngài một tiếng.”
Tô Thịnh Lân cười ẩn ý nói: “Không sao, tôi cũng không vội.”
Bặc Manh lập tức đỏ mặt, hình như địa chỉ của Tô ngài là công ty, chắc anh ấy đang ở nơi làm việc nên về nhà mới dùng được.
Bặc Manh nghĩ, Tô ngài đã đặt mua mấy hộp, chuyện đó cũng quá lợi hại rồi…
Bặc Manh nghĩ đến đây, cậu không khỏi cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, liền nói: “Ng…ngài Tô, vậy thì tôi sẽ đến đó càng sớm càng tốt, vậy tôi… cúp máy trước.”
Tô Thịnh Lân đã tưởng tượng ra cảnh Bặc Manh vấp ngã và đỏ mặt, không khỏi mỉm cười nhiều hơn và nói: “Được rồi, đừng lo lắng, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”
Bặc Manh lập tức nói: “Được rồi, ngài Tô, cảm ơn ngài.”
Bặc Manh nói xong cúp điện thoại, Tô Thịnh Lân nghe tiếng “ bíp” từ điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy thư ký há to miệng, ngơ ngác nhìn anh.
Tô Thịnh Lân: “…..”
Tô Thịnh Lân ký tên, đuổi thư ký ra ngoài.
Thời gian còn lại không thể đợi nổi. Sau mười lăm phút, anh nghe thấy tiếng gõ cửa “cốc, cốc”
Tô Thịnh Lân đột nhiên căng thẳng, chỉnh lại bộ vest, kéo cà vạt, đẩy kính lên, sau đó hạ giọng nói: “Mời vào.”
Cánh cửa mở ra, người bước vào không phải Bặc Manh mà là thư ký Tiểu Lâm, tay cầm một túi giấy nhanh chóng đi tới, hỏi: “Sếp Tô, sếp gọi đồ ăn mang về à?”
Tô Thịnh Lân: “……”
Sắc mặt của Tô Thịnh Lân lập tức tối sầm lại, điều này hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng. Lẽ ra Bặc Manh sẽ giao đồ với khuôn mặt đỏ bừng. Tại sao thư ký của anh lại là người mang đồ đến? Vẻ mặt của cô rất kỳ lạ, như thể cô đã phát hiện ra một bí mật kinh hoàng?
Đó thực sự là một bí mật gây sốc, bởi vì Tiểu Lâm đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy nhỏ dán trên chiếc túi giấy được đóng gói kĩ lưỡng, trên đó ghi…
–Bao cao su siêu mỏng Durex AIR, mười gói! ! ! !
Tiểu Lâm cảm thấy chuyện này có thể làm cô cười suốt một năm, mặc dù không dám cười trước mặt Tô ngài, nhưng trong mơ nhất định sẽ cười!
Tiểu Lâm nhận thấy sắc mặt ngài Tô không được vui, cô nghĩ rằng do cô cười quá lộ liễu, vội vàng tỏ vẻ nghiêm túc, đặt túi giấy lên bàn rồi nói: “Sếp Tô, tôi ra ngoài trước.”
“Chờ đã.”
Ngài Tô nói một cách rất lạnh lùng, Tiểu Lâm cảm thấy tim đập chân run, vừa rồi cô không nên cười.
Cô nghe thấy sếp Tô nói: “ Người giao hàng đâu?”
“Hả?” Tiểu Lâm bất ngờ nói: “C… cậu trai đó?Cậu ấy đi rồi, người ngoài không được phép vào tòa nhà, đồ ăn được giao đến tầng một, sau đó tôi xuống lấy. “
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân cạn lời, anh ấy đã quên mất chuyện này. Nhìn thư ký bỏ chạy và túi đồ trên bàn, lần đầu tiên ngài Tô cảm thấy tâm trạng phức tạp. Sau khi Tiểu Lâm rời đi, Tô Thịnh Lân lại nhấc điện thoại lên, sau đó quả quyết đặt mua lại một hộp Durex Air!
Sau đó anh gọi lại số điện thoại di động vừa nãy. Sau khi điện thoại đổ chuông một lúc, đầu dây bên kia nhấc máy, giọng nói của Bặc Manh lập tức vang lên: “Xin chào, ngài Tô.” Khi Tô Thịnh Lân nghe thấy giọng nói trong trẻo của Bặc Manh, đám mây đen vừa rồi lập tức được xua tan, khóe miệng anh lại nhếch lên. Bặc Manh nói: “Ngài Tô, tôi đang định gọi cho anh. Anh… cái Ai…Air Thin… anh đặt đã hết hàng, anh có muốn đổi cái khác không?.”
Tô Thịnh Lâm nhướng mày cười nói: “Vậy cậu nghĩ loại nào tốt hơn?”
Bặc Manh mặt lập tức đỏ bừng, cậu nhỏ giọng nói: “Tôi chưa từng dùng qua…”
Câu trả lời thành thật như vậy, Tô Thịnh Lân lập tức cảm thấy có cái gì đó đâm vào tim mình…
Tô Thịnh Lân cũng không làm khó cậu, đương nhiên anh cũng không muốn mua gì khác, liền nói: “Vậy đổi một cái cùng giá tiền đi.”
Tô Thịnh Lân lại nói: “Nhân tiện, lát nữa tới, cậu lên lầu trực tiếp giao cho tôi. Đừng đưa đồ cho lễ tân tầng một hoặc thư ký của tôi.”
Bặc Manh suy nghĩ, không biết tại sao, nhưng cậu nghĩ lại, có lẽ là do những thứ bên trong thật sự rất xấu hổ. Cả lễ tân và thư ký đều là con gái, nếu một cô gái nhìn thấy thứ này thì rất kì cục.
Bặc Manh đồng ý và nhanh chóng cúp điện thoại.
Bặc Manh không hiểu những điều này nên đã nói ông chủ đổi loại bao cao su có giá tương đương. Ông chủ đã tìm kiếm rất lâu. Chiếc bao cao su mà Tô Thịnh Lân mua rất đắt, đắt hơn cả bộ ba hộp của người khác. Không tìm được bao cao su nào tương đương ngay lập tức. Ông chủ đã đổi bao cao su sang cái khác.
Bặc Manh không hiểu đó là gì, chiếc hộp không lớn, dài và được đóng gói chặt chẽ, ông chủ cho mọi thứ vào túi giấy và dùng băng dính quấn lại hai lần rồi dán danh sách hàng hóa lên và lấy hàng đi chuẩn bị giao hàng.
Bặc Manh đạp xe đạp điện và đến trước cửa tòa nhà với tốc độ nhanh như chớp, cậu bị lễ tân ở tầng một chặn lại.
Bặc Manh nói với lễ tân là ngài Tô yêu cầu cậu đi thẳng vào. Lễ tân ở tầng một sửng sốt, sau đó gọi cho thư ký Tiểu Lâm để xác minh.
Tiểu Lâm choáng váng khi nhận được cuộc gọi nội bộ, sau đó cô hiểu rằng chắc chắn sếp Tô lại đặt hàng gì đó không tốt nên nhờ người đó trực tiếp giao hàng.
Tiểu Lâm cảm thấy mình có thể cười thêm một năm nữa, liền yêu cầu lễ tân đưa Bặc Manh lên.
Bặc Manh đeo danh hiệu “Khách tham quan” quanh cổ, đi thang máy lên tầng, Tiểu Lâm đưa Bặc Manh đến cửa văn phòng, gõ cửa và nói Bặc Manh tự mình đi vào.
Bặc Manh xách túi giấy bước vào văn phòng, đã là buổi chiều, ánh nắng chiều chiếu vào văn phòng, trông có vẻ yên bình và ấm áp. Bàn làm việc khổng lồ được sắp xếp ngay ngắn, sàn nhà nhẵn bóng, ba mặt tường đều có tủ sách. Vô số thư mục sắp xếp trông nghiêm túc và gọn gàng.
Tô Thịnh Lân đang ngồi trên ghế ở trong văn phòng, đeo cặp kính không gọng trên sống mũi, một tay đặt lên tay vịn của ghế, tay kia chống cằm, mỉm cười nhìn cậu.
Vào lúc đó, Bặc Manh cảm thấy nhịp tim của mình đã tăng vọt lên hai trăm lẻ năm… Nói tóm lại, tim cậu lỡ nhịp rồi.
Bặc Manh cảm giác như mình đang dùng tay chân đi tới, sau đó đưa túi giấy bằng cả hai tay và nói: “Tô Tô Tô Tô… ngài Tô, đồ của anh đã đến rồi.”
Tô Thịnh Lân mỉm cười và nói: “Cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ”
Bặc Manh ngay lập tức nói: “Không, không có gì.”
Tô Thịnh Lân thanh toán trực tuyến và không cần phải trả tiền mặt. Bặc Manh đang định rời đi, thì bị Tô Thịnh Lân gọi lại, Bặc Manh lập tức quay người lại.
Tô Thịnh Lân nói: “Chân của cậu đang khoẻ lại, cũng đừng làm việc quá sức, hẹn gặp lại cậu vào buổi tối.”
Bặc Manh tim đập thình thịch, cậu ngơ ngác gật đầu, cảm thấy bản thân có chút kì lạ. Ngài Tô luôn ngồi trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, ánh nắng từ phía sau chiếu vào, không nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi ấm bao phủ bởi ánh sáng vàng. Hình ảnh đó dường như đã khắc sâu vào lòng Bặc Manh.
Bặc Manh cảm thấy như mình đang chạy trốn ra khỏi văn phòng.
Cô thư ký nhỏ chọc nhẹ Tiểu Lâm nói: “Chị Tiểu Lâm, nhìn cậu trai kia kìa, trông cậu ấy như sắp khóc vì bị sếp Tô mắng phải không?”
Tiểu Lâm lắc đầu nói: “Ồ, thật đáng thương.”
Hàn Dương vừa bước vào đã thấy Tô Thịnh Lân không làm việc, ngược lại đang nhìn hai túi giấy trên bàn “cười khúc khích”
Hàn Dương bước vào, ngồi xuống đối diện bàn làm việc, hắn muốn gác chân lên, nhưng động tác này quá khó khăn, mông hắn đau quá, chân hắn còn chưa kịp nhấc lên.
Tô Thịnh Lâm đã nhìn anh ta nói: “Sao cậu lại tới đây?”
Hàn Dương lập tức kinh hãi nói: “Sao cậu dùng từ “lại” vậy?, cậu làm tôi đau lòng quá!”
Tô Thịnh Lân liếc anh ta một cái, nói: “Vừa rồi nhìn thấy ngài Tần tới, sao vậy, anh ta đi rồi à?”
Hàn Dương nhất thời phát điên gãi gãi cằm nói: “Chuyện của anh ta cậu hỏi tôi làm gì? Chuyện cũ đã qua rồi.”
Tô Thịnh Lân cười nói: “Đúng vậy, làm gì có ai suốt ngày rảnh rỗi không có việc gì làm như cậu?”
Hàn Dương tức giận đập bàn nói: “Ai nói cho cậu biết những chuyện này? Tối nay cậu có đi chơi không?”
Tô Thịnh Lân đẩy kính lên nói: “Không đi, bận.”
Hàn Dương: “…”
Hàn Dương không chịu rời đi, nói: “Nhưng cậu đã hứa với ta buổi trư sẽ đi, cậu đã hứa rồi, không thể nuốt lời nữa, nuốt lời là chó con!”
Tô Thịnh Lân đưa tay xoa xoa gò má của cậu ta, nói : “Cậu bao nhiêu tuổi?” còn trẻ con như vậy sao? Nếu cậu không đi, tôi sẽ gọi cho ngài Tần.”
Anh vừa nói vừa nhấc điện thoại di động lên, Hàn Dương liền đứng dậy khỏi ghế, càu nhàu nói: “Tô Thịnh Lân cậu đúng là một tên khốn nạn không công bằng. Tôi không thể đi câu lạc bộ một mình được, đi cùng cậu cũng không thú vị chút nào.”
“Chờ một chút.”
Tô Thịnh Lân đột nhiên ngăn anh ta lại, Hàn Dương lập tức quay người. Hàn Dương kinh ngạc nói: “Không đành lòng để tôi đi sao?, cậu có muốn ra ngoài chơi với tôi không?”
Tô Thịnh Lâm cười nói: “Đừng hiểu lầm, cậu có thể lấy hai cái túi giấy ở trên bàn, rất thích hợp để cậu sử dụng.”
Hàn Dương nghi ngờ đi tới, cầm túi giấy đầu tiên lên.
—Bao cao su thoáng khí.
Hàn Dương kỳ quái nhìn Tô Thịnh Lân, cái quái gì thế, sao đột nhiên lại đặt mua bao cao su? Thế nhưng Hàn Dương lại cầm túi giấy thứ hai lên, trong đó viết…
-Hậu môn cute, chuỗi hậu môn 30 hạt.
Hàn Dương: “…
Tô Thịnh Lân không mở gói hàng ra, cũng không xem tên món hàng. Anh tưởng đó cũng là bao cao su, nhún vai thản nhiên nói. : “Lấy cho Tần ngài dùng đi.”
Hàn Dương chớp chớp mắt, sau đó mở to mắt, chợt nghĩ đến công dụng thứ này đối với ngài Tần, đột nhiên anh ta cười đến tận mang tai, khiến anh cảm thấy mình thật dễ bắt nạt!
Lần này, hãy để tên Tần đó khóc! Hàn Dương lập tức giấu đồ xuống dưới áo vest, ánh mắt sáng ngời nói với Tô Thịnh Lân: “Tô Thịnh Lân, cậu đúng là bạn tốt của tôi!”
Hàn Dương nói xong liền nóng lòng muốn đi tìm ngài Tần, chơi ở văn phòng cảm giác cũng không tệ. Lần này tôi phải lật kèo, anh ta chạy ra ngoài với nụ cười trên môi.
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân không hiểu cuối cùng nụ cười kích động và tà ác của Hàn Dương là có ý gì, nhưng anh luôn cảm thấy hôm nay Hàn Dương có khả năng gặp xui xẻo …
Tô Thịnh Lân nhìn thời gian, đã là bốn giờ rưỡi chiều, anh ta thực sự không thể ngồi yên, nên đành tắt điện thoại, lái xe về nhà, đợi buổi tối thỏ con đến trước cửa nhà mình…