Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 7
Chương 7:
Khi về nhà Tô Thịnh Lân tiện đường ghé vào nhà hàng, mua ít thức ăn, sau đó đi dạo một vòng trong cửa hàng tiện lợi, nhìn những đồ uống vị cà rốt được trưng bày trên quầy, sau cặp mắt kính xuất hiện một tia sáng.
Tô Thịnh Lân chọn vài loại nước uống cà rốt rồi đến quầy thu ngân tính tiền, xách túi đồ ăn đi về nhà.
Đúng 7 giờ.
Tô Thịnh Lân vừa đặt đồ ăn lên bàn, lấy thêm hai bộ bát đũa thì âm thanh “Reng reng ——” vang lên, chắc chắn là Bặc Manh đến, không lệch đi đâu được.
Tô Thịnh Lân bình tĩnh ra mở cửa, quả nhiên vừa mở cửa ra đã thấy Bặc Manh đang thở hổn hển, ướt đẫm mồ hôi, cậu còn mang theo hộp giữ nhiệt hình đậu phụ, ánh đèn trên hành lang chiếu xuống khiến làn da màu lúa mì trở nên trong suốt, bóng loáng.
Tô Thịnh Lân nhịn không được mà mỉm cười: “Vào đi.”
Bặc Manh vừa đi theo Tô Thịnh Lân, vừa lấy tiền trong túi ra, sau đó đứng yên trên tấm thảm ở cửa, đây không phải lần đầu tiên cậu đến nhà ngài Tô, nhưng lần nào cũng đến rất vội vàng.
Tô Thịnh Lân vừa quay đầu lại đã thấy cậu đứng yên ở cửa.
Bặc Manh nhìn thấy hai bộ bát đũa trên bàn phòng khách tầng một, ngơ ngác hỏi: “Ngài Tô đang định ăn cơm sao? Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, đây là tiền anh cho tôi, anh hãy đếm đi.”
Bặc Manh chân thành đưa tiền đến, Tô Thịnh Lân nhận tiền, nhưng không hề quan tâm, chỉ cố tỏ ra thuận miệng nói: “Bây giờ cậu đang bận hả?”
Bặc Manh lập tức nói: “Không bận, bây giờ không có đơn hàng.”
Cậu nói xong thì lấy điện thoại ra nhìn, thực sự không có thông báo đơn hàng.
Tô Thịnh Lân giơ tay lên rồi nói: “Vậy vào trong ngồi không? Cậu ăn cơm chưa? Tôi đang định ăn, cậu vào cùng ăn chung đi.”
Bặc Manh cảm thấy như vậy sẽ làm phiền ngài Tô, nhưng cậu không thể từ chối, việc này rất hấp dẫn, hơn nữa trong thời gian này khả năng cao không có đơn hàng, trước đó luôn bận rộn hoàn toàn không kịp ăn cơm, thời gian ăn của Bặc Manh từ trưa thành tối, từ chiều thành khuya.
Tô Thịnh Lân thấy cậu thất thần không nói chuyện thì cố gắng mời: “Xem như cảm ơn lần trước cậu mời tôi ăn bánh trứng sữa.”
Anh vừa nói vậy, mặt Bặc Manh lại đỏ ửng, cậu cảm thấy món bánh trứng sữa của mình còn không lên mặt bàn được.
Cuối cùng Bặc Manh vẫn bước vào, đặt hộp giữ nhiệt đựng đậu phụ xuống mặt sàn gần cửa, bên cạnh có một đôi dép đi trong nhà, thật ra Tô Thịnh Lân đã tính toán từ trước.
Tô Thịnh Lân để cậu thay đổi giày, sau đó dẫn Bặc Manh vào bàn ăn.
Trên bàn có vài món ăn cả chay lẫn mặn và một tô canh, hai bộ bát đũa.
Bặc Manh thấy có hai bộ bát đũa: “Ngài Tô đang chờ ai ăn cùng vậy? Là bà Tô sao?”
Tô Thịnh Lân hơi ngạc nhiên, ngồi xuống và cười: “Tôi chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái.”
Bặc Manh ngạc nhiên, cũng ngồi xuống, quên luôn chuyện hai bộ bát đũa kia, trong lòng chỉ sót lại tin tức ngài Tô chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có, chuyện này không hợp lý chút nào!
Dù sao ngài Tô trông vừa đẹp trai lại lịch thiệp, hơn nữa nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhà cũng giàu có, hình như còn là một ông chủ rất sáng suốt, không thiên vị hay coi thường nhân viên, thái độ vô cùng dịu dàng.
Người như vậy mà không có bạn gái sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Tô Thịnh Lân lấy nước cà rốt được làm ấm rót vào cốc, đưa cho Bặc Manh.
Bặc Manh lễ phép nhận lấy, nói “Cảm ơn” hai lần, rồi uống một ngụm nhỏ, ngay lập tức mím môi, khịt mũi, hai mắt cũng nhíu lại.
Những động tác nhỏ này quá đáng yêu, Tô Thịnh Lân yên lặng nhìn, khóe miệng cong lên.
Màu sắc nước ép cà rốt và chanh gần giống nhau, nước ép chanh thì nhạt hơn một chút, thoạt nhìn rất giống nhau, nhưng khi uống vào thì hoàn toàn trái ngược, tuy giàu dinh dưỡng, nhưng rõ ràng Bặc Manh không thích thứ này, vừa uống đã nhận ra đây là nước ép cà rốt.
Bặc Manh mím chặt môi vì mùi vị trên đầu lưỡi, nhanh chóng nuốt nước ép cà rốt, thầm nghĩ khẩu vị ngài Tô thật kỳ lạ, loại đồ uống này, tuy giàu dinh dưỡng hơn Coca, Sprite, nhưng bình thường cậu sẽ không bao giờ mua…
Bặc Manh vẫn còn có lo lắng, rất cẩn thận khi ăn cơm, ánh mắt Tô Thịnh Lân dán chặt trên người Bặc Manh, giống như đã có thức ăn tinh thần nên không hề thấy đói, bị nhìn chằm chằm suốt khiến Bặc Manh cảm thấy rất áp lực…
Sau 5p hai người vẫn yên lặng ăn, cuối cùng vẫn là Tô Thịnh Lân mở lời.
“Bặc Manh, bây giờ cậu sống ở đâu?”
Bặc Manh vội đặt bát đũa xuống: “Ngay cạnh nơi ngài Tô làm việc, vì công việc tạm thời thay đổi, đúng lúc phòng tôi ở đến kỳ hạn, bên phía chủ nhà hình như có người thân muốn ở đó nên tôi cũng không muốn thuê tiếp vì thế dọn sang bên kia ở.”
Nụ cười của Bặc Manh có chút thật thà, gãi phía sau gáy: “Thật ra tiền thuê nhà bên kia hơi đắt, hiện tại tôi chỉ thuê ngắn hạn, vẫn chưa tìm được một nơi thích hợp để thuê dài hạn.”
Để giảm bớt xấu hổ Bặc Manh mới thuận miệng nói, kết quả bị Tô Thịnh Lân lập tức bắt được trọng điểm.
Tiền thuê nhà cao, thuê ngắn hạn…
Đúng vậy, nơi Tô Thịnh Lân làm việc là đường trục chính, trung tâm tài chính, toàn bộ thị trường tài chính đều ở đó, tiền thuê nhà dĩ nhiên rất cao, một mảnh đất toàn những quan chức cấp cao, chung cư xa hoa, tiền thuê phòng đơn một tháng tầm bảy tám nghìn tệ được coi là rẻ, chưa kể đến không gian cũng hơi chật hẹp.
Người như Bặc Manh cũng không đủ tiền để thuê một căn phòng như vậy.
Tô Thịnh Lân lập tức nở nụ cười, đưa tay lấy cặp kính, tay trái đỡ cằm, ngón tay phải thon dài nhẹ nhàng gõ lên bàn: “Bặc Manh, cậu xem căn phòng này của tôi có tốt không? Rất gần chỗ cậu làm việc, nhà này chỉ có mình tôi, bình thường cũng rất vắng, còn rất nhiều phòng trống, dù sao không cũng là không…”
Nói tới đây, anh ta ngẩng đầu nhìn Bặc Manh, cả người cậu đơ như phỗng, chết lặng không nói lên lời.
Tô Thịnh Lân: “…”
Chẳng lẽ mình quá nóng vội sao?
Khiến Bặc Manh sợ hãi rồi à?
Khi mình nói chuyện trông giống gian thương lắm sao?
Bặc Manh sửng sốt trong hai giây, ngay sau đó kinh ngạc nói: “Ngài… Ngài Tô? Anh muốn giúp tôi thuê nhà à?”
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân suýt chút nữa tức đến hộc máu trên bàn ăn, rõ ràng anh đề nghị sống chung, lời anh nói nghe giống giúp thuê nhà sao!?
Trong lòng Tô Thịnh Lân rỉ máu, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nâng cái ly pha lê lên, lắc lư rượu vang đỏ bên trong, sắc mặt vui vẻ: “Đúng vậy.”
Bặc Manh có chút sửng sốt, ngay sau đó xua tay nói: “Ngài Tô thật biết nói đùa, phòng của anh tốt như vậy, chắc chắn tôi không thuê được.”
Tô Thịnh Lân: “…”
Cà rốt dâng tận miệng mà con thỏ này không há mồm gặm!
Tô Thịnh Lân không nhịn được đưa tay xoa xoa thái dương, anh quên mất con thỏ này không thích ăn cà rốt…
Tô Thịnh Lân cười: “Cậu còn chưa hỏi hỏi tôi tiền thuê phòng bao nhiêu mà? Chẳng lẽ cậu không thích ở cùng tôi sao?”
Trong nháy mắt, mặt Bặc Manh đỏ ửng, cứ cảm thấy lời ngài Tô nói có gì đó sai sai, nhưng không hiểu được sai ở đâu, dường như không biết nên đáp lời như thế nào, cậu chỉ có thể nói: “Vậy…vậy, ngài Tô thu tiền thuê phòng như thế nào?”
Tô Thịnh Lân giơ ba ngón tay lên, vẫy nhẹ: “300 tệ một tháng.”
Trong chốc lát, hai mắt Bặc Manh mở to, kinh ngạc không nói lên lời: “Ba… ba trăm tệ hả?! Ít vậy sao?”
Trong lòng Tô Thịnh Lân thấy rất tự hào, khi về nhà anh ta nhìn thấy mấy tấm biển quảng cáo nhỏ đặt ven đường, thuê tầng hầm ngầm giá 800 tệ một tháng, anh ta nói 300 tệ, không tin con thỏ ngốc này không mắc câu!
Câu nói tiếp theo của Bặc Manh lại khiến ngài Tô ho ra ba lít máu.
Ngay lập tức, vẻ mặt Bặc Manh trở nên nghiêm túc: “Ngài Tô, giá tiền ngài đưa ra quá thấp, sẽ bị người ta lừa gạt đấy!”
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân vẫn giữ biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bị con thỏ ngốc này chọc đến mức phải gào thét, có ai đồng ý cho thuê một phòng trong nhà song lập sao, bản thân cũng không thiếu tiền, hơn nữa con thỏ ngốc này còn nói mình sẽ bị người khác lừa, cậu không bị người ta lừa mới tốt đấy.
Tô Thịnh Lân xoa xoa thái dương, uống một ngụm rượu vang đỏ để bình tĩnh lại, cười nói: “Sao nào, có thuê không?”
300 tệ hệt như sự cám dỗ mạnh mẽ, nơi Bặc Manh đang ở, tiền thuê một tháng là 1000 tệ khiến lòng cậu đau như bị cắt, nếu 300 tệ một tháng thì Bặc Manh sẽ tiết kiệm được 900 tệ!
Bặc Manh nuốt nước bọt, vội gật đầu: “Ngài Tô, cảm ơn ngài, ngài đúng là người tốt!”
Tô Thịnh Lân: “…”
Sau sự việc cách đây một tháng, lại được phát thẻ người tốt…
Rốt cuộc Tô Thịnh Lân cũng thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân như đang chào hàng, căn phòng tốt như vậy, 300 tệ một tháng, gần như quỳ gối năn nỉ Bặc Manh, cậu mới đồng ý.
Tô Thịnh Lân lập tức đứng lên, lấy ra một chiếc chìa khóa bên cạnh bàn trà rồi đặt lên bàn: “Chìa khóa đưa cậu, cậu có thể chuyển đến ngay hôm nay, đồ dùng nhà tôi rất đầy đủ, cậu chỉ cần mang theo đồ dùng hàng ngày sang đây thôi.”
Bặc Manh nhìn chùm chìa khóa ngài Tô đưa, cảm thấy ngài Tô làm việc rất nhanh gọn, chìa khóa cũng được chuẩn bị rồi!
Đang nói chuyện, bỗng điện thoại Bặc Manh kêu, cậu cầm lên nhìn, có một đơn đặt hàng, cậu vội đứng lên: “Xin lỗi ngài Tô, tôi có đơn hàng cần giao.”
Cậu nói xong, nhanh chóng chạy ra cửa thay giày, đeo hộp giữ nhiệt hình đậu phụ lên.
Cổ bỗng nhiên cảm thấy lạnh mà rụt lại, kinh ngạc đến nỗi hai mắt mở to, kết quả là nhìn thấy một chùm chìa khóa áp vào cổ mình.
Ngón trỏ Tô Thịnh Lân cầm cái chìa khóa, áp vào cổ Bặc Manh, dường như cậu rất mẫn cảm, run rẩy vì lạnh, trong giây lát đỏ bừng.
Tâm trạng Tô Thịnh Lân rất tốt: “Cậu quên mang chìa khóa này, hôm nay tan làm lúc mấy giờ?”
Bặc Manh nhanh chóng nhận chìa khóa: “Chín… Chín giờ.”
Tô Thịnh Lân cười: “Được, tan làm về thẳng nhà, ngày mai là thứ bảy, tôi không đến công ty, vừa hay lái xe giúp cậu chuyển nhà.”
Bặc Manh kinh ngạc: “Việc này sẽ khiến ngài Tô mệt mỏi đấy.”
Tô Thịnh Lân đáp lại: “Không phiền, đi làm nhớ chú ý an toàn.”
Bặc Manh rất cảm động, cảm ơn Tô Thịnh Lân hai lần rồi vội vàng chạy đi.
Tô Thịnh Lân cười ẩn ý, nhìn Bặc Manh vào thang máy, sờ cằm mình, rốt cuộc cũng sống chung, ngày nào cũng có thể nhìn thấy con thỏ ngốc.
Mặc dù là chủ nhà chứ không phải người sống chung…