Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 8
Chương 8:
Sau khi Bặc Manh rời đi, Tô Thịnh Lân đứng ngồi không yên, tiếp tục ngồi ăn cơm, nhìn bộ bát đũa đối diện, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Ăn cơm xong, Tô Thịnh Lân dọn dẹp sơ cái bàn, sau đó mang tất cả bát đũa xếp vào bồn rửa tay trong phòng bếp, quay người đi ra ngoài.
Tô Thịnh Lân không biết rửa bát, cứ chờ ngày mai giúp việc đến dọn dẹp.
Tô Thịnh Lân ăn xong bắt đầu chán nản, anh ngồi dưới tầng một xem tin tức trên TV, không có gì hay ho, lại lên phòng làm việc, mở máy tính tìm kiếm tin tức.
Đợi đến tám giờ, anh quyết định đi tắm, hơn nửa giờ sau, cuối cùng đã gần 9 giờ, vừa bước ra khỏi phòng tắm, mặc thêm một cái áo tắm dài, thắt dây lỏng lẻo, ngồi yên dưới tầng một chờ con thỏ ngốc chui đầu vào lưới.
Tô Thịnh Lân chờ tới 9 giờ, lúc này có lẽ Bặc Manh đã tan làm, cậu sẽ nhanh chóng về nhà.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua vô cùng khó khăn, Tô Thịnh Lân mở TV, kết quả là không tìm thấy chương trình nào hấp dẫn, chỉ có thể nhấn vào quảng cáo, dáng vẻ như đang chăm chú xem, nhưng trong lòng lại khẩn trương.
“Reng reng ——”
Tiếng chuông cửa vang lên, Tô Thịnh Lân đứng lên “Soạt ——” một tiếng, nhanh chóng bước đến, bàn tay nắm lấy then cửa, nhưng lúc này anh đột nhiên nhớ ra, mình đã đưa chìa khóa cho Bặc Manh, vậy người ấn chuông cửa khả năng cao không phải Bặc Manh.
Chẳng lẽ là tên Hàn Dương không đàng hoàng kia?
Nghĩ đến đây, đầu Tô Thịnh Lân bỗng dưng đau kinh khủng, chắc Hàn Dương sẽ không gây rắc rối cho anh đâu nhỉ?
Tô Thịnh Lân mở cửa, kết quả không hề thấy tên Hàn Dương không đàng hoàng kia, ngược lại nhìn thấy một con thỏ con đang cố dùng chìa khóa mở cửa.
Vẫn là một con thỏ nhỏ có làn da màu lúa mì, hay là một con thỏ màu kem?
Bặc Manh hệt như bị dọa sợ, Tô Thịnh Lân nhíu mày hỏi: “Sao lại không dùng chìa khóa mà lại ấn chuông cửa?”
Bặc Manh lập tức xin lỗi: “Ngài Tô, vừa nãy tôi quên mất, vô thức ấn, đã làm phiền ngài rồi.”
Tô Thịnh Lân phất phất tay, lùi một bước, để Bặc Manh đi vào.
Lúc này Bặc Manh mới phát hiện, ngài Tô đã tắm xong, tùy tiện mặc một cái áo tắm dài màu trắng, cơ ngực săn chắc lộ ra, dùng một cái dây buộc ở giữa lưng, trái ngược với cách ăn mặc nho nhã, chỉnh tề mọi ngày, cũng không đeo kính, Ngài Tô như thế khiến người khác bị áp bức, thân hình cao lớn, cơ ngực trơn tru hiện lên rõ ràng, dây lưng được buộc chặt, không nhìn rõ hình dáng cơ bụng.
Trong chốc lát, Bặc Manh có chút tiếc nuối, nhớ lại những suy nghĩ của mình thì đỏ ửng mặt, đưa tay vỗ vỗ lên mặt mình,
Tô Thịnh Lân thấy cậu đứng ngây ngốc, bèn nói: “Đứng đó làm gì? Vào thay giày đi, phòng cậu ở tầng hai, phòng tôi ở trong cùng, những phòng khác cho cậu chọn, tất cả đều sạch sẽ, ngày nào cũng có người giúp việc đến dọn dẹp.”
Bặc Manh vội gật đầu rồi đi theo Tô Thịnh Lân lên lầu, gãi cằm mình: “Cái kia… ngài Tô.”
Tô Thịnh Lân quay đầu lại nhìn cậu, nhíu mày, ý bảo Bặc Manh tiếp tục nói.
Bặc Manh cảm thấy ngài Tô lúc không đeo kính có áp khí rất lớn, đặc biệt là khi khoanh tay còn cao hơn cậu một cái đầu!
Bặc Manh nói: “Ngài Tô, phòng kia tôi thuê một tháng, còn mấy ngày nữa mới hết hạn, nên là tháng sau tôi mới chuyển đến được không?”
Tô Thịnh Lân nghe xong, rất tự nhiên quay đầu tiếp tục đi lên tầng: “Không thể.”
Đùa sao, con thỏ ngốc mới bước vào lại muốn chạy trốn?
Bặc Manh: “…”
Bặc Manh cảm thấy không có ai giống ngài Tô, từ chối người khác tự nhiên như vậy…
Bặc Manh tiếp tục đuổi theo Tô Thịnh Lân lên tầng: “Được… Được rồi.”
Cậu nói xong thì đã lên tầng, đang định chọn căn phòng ở ngoài cùng, Tô Thịnh Lân đã đẩy cửa căn phòng cạnh nơi mình ở ra rồi nói: “Cậu ở phòng này đi.”
Bặc Manh: “…”
Anh vừa nói tôi có thể chọn mà…
Bản thân Bặc Manh muốn tách ra xa một chút, dù sao cậu cũng sợ mình chân tay vụng về tạo ra tiếng ồn, khiến ngài Tô mất hứng, nhưng kết quả thì ngược lại – ở ngay sát vách sao?
Phòng ngủ rộng lớn hơn tất cả các phòng Bặc Manh từng ở, bên trong rộng mênh mông, có đầy đủ giường, tủ quần áo, bàn làm việc, còn có một tủ sách trống.
Bên ngoài phòng ngủ là ban công, nhìn qua rất rộng, cửa sổ lớn đặt sát sàn kết hợp với rèm cửa trắng tinh, dường như một người cũng có thể sống ở đây!
Bặc Manh trố mắt nhìn, không nhịn được mở to miệng, Tô Thịnh Lân thấy dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, cười nói: “Vào xem chứ?”
Bặc Manh đi vào, dùng tay sờ cái bàn làm việc, cảm thấy loại gỗ này rất mịn, giường ngủ cũng rất lớn, dù có hai người ngủ cũng dư chỗ, nơi tuyệt nhất chính là ban công, nơi này có ánh sáng tốt, nhìn xuống dưới sẽ thấy ánh đèn điện sáng trưng đúng là một mảnh đất phồn hoa.
Bặc Manh đi ra ban công, ngay lập tức trợn tròn mắt, bởi vì ban công phòng ngủ của cậu, hình như thông với ban công sát vách, ở giữa chỉ có một cái cửa kéo bằng kính..
Mà sát vách…
Hình như là phòng ngủ của ngài Tô!
Bặc Manh đứng ở ban công đẩy cái cửa kéo bên cạnh cửa, mở mắt ra đã có thể nhìn thấy phòng ngủ của ngài Tô, tuy rằng không thể nhìn hết toàn bộ, nhưng có thể thấy giường ngủ!
Một cái giường rất lớn, sắp xếp gọn gàng, trên giường có cái gối ôm dài, đầu giường treo vài bức tranh xem không hiểu, nhưng chắc chắn rất quý giá, ngoài ra còn có một cái đèn nhỏ, vừa gọn gàng lại tạo cảm giác ấm áp.
Có lẽ đây là hơi ấm của nhà, Bặc Manh vẫn luôn lang thang, chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm giác này ở nơi đất khách quê người.
Tô Thịnh Lân thấy cậu ngạc nhiên thì đi sang, đây chính là ý đồ của anh, Bặc Manh có thể nhìn được, tất nhiên ngài Tô cũng có thể, còn nhìn không sót gì thì vô cùng tốt!
Tô Thịnh Lân dựa vào cửa kính cười nói: “Thế nào? Hài lòng không?”
Bặc Manh đã không nói lên lời, Tô Thịnh Lân thấy cậu như vậy, nhất định đã cảm động, chờ Bặc Manh thể hiện sự yêu mến với mình.
Kết quả im lặng nửa ngày, Bặc Manh kinh sợ nói: “Ngài Tô…”
“Ừ?”
Tô Thịnh Lân dùng giọng mũi phát ra âm thanh nghi ngờ, vừa trầm thấp vừa gần gũi, trên mặt tươi cười như đã nắm chắc phần thắng.
Bặc Manh cắn răng nói: “Ngài Tô, phòng tốt như vậy, thật sự cho tôi thuê với giá 300 tệ một tháng sao!?”
Tô Thịnh Lân: “…”
Cái gì cơ?
Tô Thịnh Lân với tư cách là người lão luyện trên thương trường, lần đầu tiên cảm thấy buồn lòng khi nói đến tiền!
Tô Thịnh Lân cố gắng mỉm cười: “Cậu thấy tôi giống loại người nói một đằng làm một nẻo sao?”
Bặc Manh lập tức xua tay: “Không không không, tất nhiên không phải.”
Tô Thịnh Lân bước đến, vừa cười vừa vỗ vai Bặc Manh: “Cậu đã vất vả làm việc, mau tắm rửa rồi ngủ đi, đợi đến sáng mai, tôi lái xe chở cậu đi dọn hành lý.”
Bặc Manh vô cùng cảm động nói: “Ngài Tô, ngài thật tốt bụng…”
Tô Thịnh Lân không đợi cậu phát thẻ người tốt đã nói: “Tôi đi lấy áo tắm cho cậu.”
Bặc Manh thấy ngài Tô gấp gáp đi ra ngoài, để lại mình trong phòng ngủ đành đi xem xung quanh một vòng, xúc động nói: “Ngài Tô đúng là người tốt.”
Tô Thịnh Lân cầm cái áo tắm mới tinh, thật ra anh đã sớm suy tính rồi, chỉ đợi lúc Bặc Manh tắm rửa, mới bước vào đưa cho cậu, như vậy sẽ âm thầm nhìn được một cái gì đó.
Nhưng vừa rồi Bặc Manh lại phát thẻ người tốt cho anh, Tô Thịnh Lân thật sự không có cách nào khác, đành phải tìm lý do trốn đi.
Tô Thịnh Lân sờ mặt mình, chẳng lẽ lúc này trên mặt anh chỉ viết hai chữ “người tốt” hay sao?
Chẳng lẽ không phải hai chữ “háo sắc” hay sao!?
Khi Tô Thịnh Lân cầm áo tắm bước vào thì nhìn thấy Bặc Manh đã cởi cái áo khoác in chữ “Hiệp sĩ giao hàng XX” trên lưng ra, vậy mà cậu chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay bên trong, hơn nữa còn là loại cổ thấp!
Toàn bộ làn da màu lúa mì của Bặc Manh lộ ra, mồ hôi ướt đẫm, ánh đèn ở cửa sổ sát sàn chiếu xuống, làn da đẫm mồ hôi của Bặc Manh thậm chí có thể phát sáng, ánh sáng rực rỡ được phản chiếu làm cho làn da lúa mì vừa bóng loáng lại có độ đàn hồi.
Tô Thịnh Lân đột nhiên nảy ra một ý tưởng, muốn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu, lau mồ hôi nóng trên cổ cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng khám phá, nhìn Bặc Manh run rẩy trong tay mình…
Nửa người dưới Bặc Manh mặc một chiếc quần jean màu đen, hình như đã cũ, nhưng rất vừa vặn, làm nổi bật đôi chân dài khỏe khoắn của Bặc Manh, ngày nào chạy qua chạy lại giao hàng, thân hình Bặc Manh cũng không quá gầy, trên người cậu cũng có một ít da thịt, nhưng so với Tô Thịnh Lân thì hoàn toàn không đủ nhìn, ngược lại cảm thấy đường cong rất quyến rũ.
Bặc Manh thấy ngài Tô bước vào, nhanh tay nhận lấy áo tắm, nói: “Cảm ơn ngài, ngài Tô.”
Tô Thịnh Lân đeo kính lên rồi nói: “Ra nhiều mồ hôi như vậy, cẩn thận kẻo bị cảm.”
Bặc Manh cười cười rồi nói: “Mỗi ngày chạy tới chạy lui, còn phải mặc đồng phục lao động, thật sự rất nóng, mặc áo ngắn tay bên trong mà mồ hôi tuôn ra không ngớt, hình như cơ thể tôi rất dễ ra mồ hôi.”
Tô Thịnh Lân nở nụ cười, sau cặp kính là đôi mắt không ngừng đánh giá Bặc Manh, nói: “Về sau đừng gọi tôi là ngài Tô, nghe không thân thiết chút nào.”
Bặc Manh mở to hai mắt, nói: “Vậy gọi là… Chủ nhà?”
Tô Thịnh Lân: “…”
Tô Thịnh Lân cảm thấy sớm muộn gì anh cũng bị tức chết.
Tô Thịnh Lân nói: “Tôi tên Tô Thịnh Lân, cứ gọi tôi là Thịnh Lân.”
Bặc Manh vội vàng xua tay, nói: “Cái này, cái này…”
Bặc Manh nói không lên lời, hình như quá thân thiết, Tô Thịnh Lân cũng không miễn cưỡng, nếu ở trên giường gọi ngài Tô, hình như có chút tình thú.
Bặc Manh chờ Tô Thịnh Lân đi rồi vào phòng tắm rửa mặt, phòng tắm cũng rất lớn so với những phòng Bặc Manh từng ở, phòng tắm lớn như vậy cậu chỉ được xem trên TV.
Nói thật thì Bặc Manh chưa từng dùng bồn tắm, từ trước đến nay cậu chỉ tắm qua loa, vậy mà còn có cơ hội tận hưởng xa xỉ một lần.
Tô Thịnh Lân trở về phòng mình, đứng ở ban công bên cạnh, nhìn thấy Bặc Manh vào phòng tắm, nửa giờ sau, cả người Bặc Manh bốc lên hơi nóng, tóc ướt sũng, áo tắm dài khoác trên người, còn không thắt dây lưng, vội vàng ra khỏi phòng tắm.
Tô Thịnh Lân cười cười, con thỏ ngốc nghếch này xem ra không hề phòng bị, đã quên vừa nãy đứng ở ban công có thể nhìn sang phòng ngủ bên cạnh hay sao?
Tô Thịnh Lân khoanh tay, “chẹp” một tiếng, thật đáng tiếc, tuy Bặc Manh không thắt dây lưng, nhưng phía dưới lại mặc một cái quần lót tứ giác màu trắng, cũng không phải không nhìn được gì.
Chỉ có điều, may mắn nhìn thấy vậy đã đủ làm Tô Thịnh Lân no rồi, đôi chân dài mới nãy bị cái quần jean màu đen che đi giờ đã lộ ra, vừa dài vừa thẳng, đùi Bặc Manh thật sự rất đẹp, khi bước ra da thịt căng theo từng nhịp, có thể nhìn thấy đường cong quyến rũ, đầy mị lực.
Bặc Manh không có lên giường ngay, mà đứng trong phòng ngủ cười ngây ngốc, bên này sờ một chút, bên kia sờ một chút, trông rất mới mẻ.
Tô Thịnh Lân bỗng nhớ tới khi còn rất nhỏ, hình ảnh con thỏ trong nhà bà nội rất giống Bặc Manh, anh đã thử trước hai lần, sau đó mới buông ra.
Bặc Manh tắm xong, cũng không có việc gì làm, lập tức chuẩn bị đi ngủ, giường rất mềm, nếu bị móp sẽ gây mệt mỏi, có thể thấy tấm đệm lót giường này là loại đắt tiền.
Bặc Manh nằm trên giường, trở mình, cảm thấy không đúng lắm, nhưng rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Bặc Manh dậy rất sớm, chớp chớp mắt, mò mẫm tìm điện thoại rồi bật lên nhìn, 6 giờ kém năm phút, ngoài trời vẫn tối om.
Bặc Manh lại phấn khích không ngủ được, cậu xuống giường, đi ra ban công, vịn tay trên ban công nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, không có bình minh, tất cả mọi thứ ẩn mình trong ánh trăng mờ, dưới tầng chỉ có vài cái xe.
Bặc Manh vừa quay đầu, đã thấy phòng bên cạnh, không có màn treo, vậy nên Bặc Manh chớp mắt một cái là có thể nhìn thấy ngài Tô nằm trên giường.
Ngài Tô đang ngủ say, tóc hơi rối, không gọn gàng như ngày thường, nhìn thân thiện hơn, cặp kính đặt trên tủ cạnh giường, khi ngài Tô không mang kính lại tạo ra một loại áp lực vô hình.
Bặc Manh có chút say mê, chăm chú nhìn ngài Tô, càng nhìn càng cảm thấy ngài Tô đúng là người cao quý, không chỉ đẹp trai, mà cả tướng ngủ cũng đẹp hơn người khác, quan trọng nhất là ngài Tô rất tốt bụng, đối xử tốt với mọi người.
Bặc Manh nghĩ vậy, không khỏi nở nụ cười.
Tô Thịnh Lân lờ mờ mở mắt, anh không đeo kính, nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể thấy cái cửa kéo nối liền sang ban công, vậy mà lại nhìn thấy Bặc Manh đứng ở đó, chăm chú nhìn anh.
Tô Thịnh Lân nheo mắt, khẽ cười.
Mặt Bặc Manh lập tức đỏ bừng, bị bắt được cảnh cậu nhìn ngài Tô đến phát ngốc, quả thực rất mất mặt!
Tô Thịnh Lân không xuống giường lên, chỉ đưa tay về phía Bặc Manh, dùng miệng khẩu hình nói.
—— Chào buổi sáng.
Bặc Manh nhanh chóng bước đến, đẩy cửa ra, xấu hổ ngó đầu vào: “Chào buổi sáng ngài Tô.”
Tô Thịnh Lân vừa mới dậy, giọng nói khàn khàn, nói: “Dậy sớm như thế? Cậu lạ giường à?”
Bặc Manh cảm thấy giọng nói khàn khàn kia, có chút nhỏ bé giống giấy ráp, không hề thô thiển, ngược lại rất gợi cảm, sắc mặt cậu càng hồng hơn, nói: “Không, không phải, tôi có thói quen dậy sớm, lại làm phiền ngài Tô nghỉ ngơi rồi.”
Tô Thịnh Lân xoay người xuống giường, quần áo anh lỏng ra, Bặc Manh vội nhắm mắt, khiến Tô Thịnh Lân buồn cười.
Tô Thịnh Lân nói: “Hiếm khi dậy sớm, chúng ta đi ăn sáng, sau đó đi chuyển đồ của cậu.”