Thưa ngài, đồ của ngài đã đến rồi - Chương 9
Chương 9:
Bặc Manh vội nói: “Ngài Tô, tôi mời ngài nhé?”
Tô Thịnh Lân nhướng mày, cười nói: “Vậy tôi không khách khí nữa.”
Anh vừa nói vừa giơ tay lên, sau đó đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Bặc Manh vội vàng đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, cậu đột nhiên phát hiện mình chỉ có một chiếc áo phông ngắn tay và một chiếc áo khoác in dòng chữ kỵ sĩ giao hàng XX, tất cả đồ cá nhân của cậu đều để ở bên phòng thuê, bởi vì tối qua tan làm đã đi đến thẳng đây, cho nên không có mang theo một bộ quần áo nào.
Bặc Manh có chút sầu não, khó khăn lắm mới có thể mời ngài Tô đi ăn sáng, lẽ nào mặc chiếc áo của giao hàng XX ra ngoài sao? Hình như có chút không hợp.
Trong lúc Bặc Manh đang sầu não, nghe thấy ba tiếng “cốc cốc cốc”, Bặc Manh vội vàng nói: “Mời vào.”
Tô Thịnh Lân đẩy cửa, đứng ở bên ngoài, đã tắm xong nhưng vẫn chưa thay quần áo, cũng chưa đeo mắt kính, một tay giữ nắm cánh cửa, tay kia cầm một bộ quần áo rồi nói: “Cậu không có quần áo để thay phải không, mặc đồ của tôi trước đi.”
Bặc Manh rất cảm động không biết nói gì hơn, đi tới cầm lấy bộ quần áo của ngài Tô đưa và nói: “Cảm ơn ngài Tô rất nhiều.”
Tô Thịnh Lân nở nụ cười: “Đừng khách sáo với tôi.”
Anh vừa nói vừa xoa đầu Bặc Manh, không ngờ tóc của Bặc Manh rất mềm, khiến Tô Thịnh Lân có chút kinh ngạc, anh cứ tưởng tóc của Bặc Manh sẽ chích tay, không ngờ là mềm như thế này, khiến cho anh có cảm giác nghiện xoa đầu.
Vì không để con thỏ con bị dọa bỏ chạy, anh đành thu tay: “Tôi đi thay quần áo, lát nữa chờ cậu ở dưới nhà.”
Bặc Manh cầm lấy quần áo, sau khi Tô Thịnh Lân rời đi, mới mở quần áo ra xem, tổng cộng có 3 món, một chiếc áo gió, một chiếc áo và một chiếc quần.
Bặc Manh cởi chiếc áo phông ngắn tay của mình, mặc thử chiếc áo lên, hơi rộng và rất dài!
Nói về dáng người cao lớn của ngài Tô, quả thực cao hơn mình rất nhiều, chiếc áo sau khi mặc vào có thể che được mông, có điều nhét vào trong quần cũng được.
Bặc Manh so lại cái quần lập tức tỏ vẻ buồn bã, chiếc quần của ngài Tô quá dài, cái này chắc chắn không mặc được, ai bảo ngài Tô sinh ra đã có một cặp chân dài cơ chứ.
Cuối cùng Bặc Manh mặc chiếc áo khoác vào, hơi rộng chút, chiếc áo che gió này nhìn thì không dày, nhưng mặc lên rất ấm áp, không biết là chất liệu gì mà tốt như vậy.
Đó vốn là một chiếc áo gió ngắn, có lẽ hình dáng hơi cong nên khi Bặc Manh mặc lên lại trông giống kiểu dáng dài vừa phải.
Bặc Manh đứng trước gương nhìn, kéo đi kéo lại chiếc áo lớn của mình, luôn cảm thấy… có chút ngớ ngẩn.
Quả nhiên bộ quần áo của ngài Tô cao cấp như thế này đưa cho mình mặc trông rất ngớ ngẩn, Bặc Manh thở dài trong lòng, ăn mặc đẹp vẫn phải dựa vào khí chất của mình.
Bặc Manh thay xong quần áo, cầm lấy ví tiền rồi vội vã xuống lầu, Tô Thịnh Lân thế mà lại rất nhanh, đã ngồi đợi ở sofa dưới tầng một.
Bặc Manh từ tầng trên chạy xuống, Tô Thịnh Lân nghe tiếng đi xuống lầu “bụp bụp bụp”, bước chân rất nhanh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bặc Manh đang bước nhanh xuống, một bước đi hai bậc cầu thang, vừa đi vừa nói: “Ngài Tô, tôi xong rồi.”
Tô Thịnh Lân nhếch khóe môi lên cười, sao mà nhìn có cảm giác giống như vợ chồng mới cưới vậy.
Bặc Manh chạy xuống dưới, nhìn bộ đồ của ngài Tô, một chiếc áo khoác gió dài màu đen hơi mang phong cách Anh, quần màu nâu sẫm, nhìn rất giản dị, giày cũng là giày da phong cách thoải mái, hôm nay đeo kính gọng đen mỏng, nhìn trông hiền lành hơn mọi ngày.
Bặc Manh vừa nở nụ cười lo lắng vừa nói: “Ơ, bộ đồ của ngài Tô và bộ đồ tôi đang mặc thật giống nhau.”
Tô Thịnh Lân nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ đương nhiên phải mặc đồ tình nhân rồi, nhưng trên mặt vẫn dịu dàng nói: “Bởi vì cùng một thương hiệu.”
Tô Thịnh Lân nhìn cậu hỏi: “Sao cậu không thay quần?”
Bặc Manh tự gãi cằm, hơi xấu hổ nói: “Quần của ngài Tô dài quá, hình như tôi không mặc vừa.”
Tô Thịnh Lân tức thời bị cậu chọc cười, quan sát Bặc Manh một lát, xem ra cậu cũng có một đôi chân dài, tỷ lệ cơ thể gần như hoàn mỹ, đặc biệt tối qua Tô Thịnh Lân đã quan sát cặp đùi của Bặc Manh, độ cong của cặp đùi rất đẹp và mạnh mẽ.
Có điều xét về chiều cao trước mặt, có vẻ Bặc Manh thật sự mặc không vừa.
Hai người thu xếp xong, chuẩn bị ra khỏi nhà, Tô Thịnh Lân nói: “Cậu cầm theo chìa khóa đi, tôi không có cầm theo.”
Bặc Manh vội đáp: “Ờ ờ, dạ được.”
Bặc Manh phụ trách khóa cửa, Tô Thịnh Lân bấm thang máy, khóe môi nở nụ cười, cảm thấy cuộc sống của bản thân thật thoải mái.
Không lâu sau Bặc Manh kịp đến, hai người bước vào trong thang máy, Tô Thịnh Lân định lái xe, Bặc Manh nói: “Ngài Tô, đừng vội lái xe bây giờ, quán ăn sáng rất gần, chúng ta đi bộ đến đó trước, lát nữa lái xe sau.”
Tô Thịnh Lân cười nói: “Được, nghe cậu vậy.”
Bặc Manh không biết có phải ảo giác không, cảm thấy giọng nói của ngài Tô rất dịu dàng
…
Bặc Manh không biết rằng có một từ gọi là “cưng chiều”, có người sinh ra đã rất “Tô”…
*苏: Tô (bắt nguồn từ Mã Lệ Tô, ý chỉ người đẹp trai hoặc rất có mị lực, đa tài đa nghệ.)
Hôm nay Bặc Manh mời khách, đương nhiên Bặc Manh là người dẫn đường, hai người rời khỏi khu dân cư, đi qua một con phố, Tô Thịnh Lân có chút ấn tượng với nơi này, hình như gần nơi thuê phòng của Bặc Manh trước đây, nơi này so với khu dân cư của mình tương phản rất rõ ràng, toàn bộ đều là khu vực cho nhà thuê.
Bặc Manh dẫn Tô Thịnh Lân rẽ vào một con đường nhỏ, đường rất hẹp, xe ô tô không thể vào, bọn họ đi vài bước đã nhìn thấy một tấm biển ghi “Quán ăn XX”, là một quán ăn nhỏ.
Quán ăn mở cửa bán đồ ăn sáng từ sáng sớm, Bặc Manh dẫn Tô Thịnh Lân bước vào, cười nói: “Ngài Tô, quán này tuy nhỏ nhưng đồ ăn rất ngon, lúc trước tôi giao đồ ăn ở quán này, rất nhiều người đặt đồ ăn sáng ở quán này, mỗi tháng có thể bán được cả nghìn suất.”
Cậu vừa nói, ông chủ nhìn thấy Bặc Manh, mỉm cười chào hỏi: “Ồ, Tiểu Bặc à, hôm nay không đi giao hàng sao?”
Bặc Manh cười đáp: “Hôm nay tôi được nghỉ, đưa bạn đến ăn sáng.”
Quán ăn không lớn, nhưng bên trong vô cùng sạch sẽ, không biết có phải ông chủ có hơi mắc bệnh sạch sẽ không, nhưng cảm giác này rất hợp với với Tô Thịnh Lân, mặc dù Tô Thịnh Lân không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng từ trước tới nay cũng chưa từng ăn ở quán ăn nhỏ.
Hai người ngồi xuống, vì đến sớm nên quán ăn vẫn còn hơi vắng, đến lúc bọn họ gọi đồ ăn xong, các bàn xung quanh đều đã có người, bên ngoài còn có rất nhiều người đang đợi đồ ăn mang đi.
Món hoành thánh của quán họ là độc nhất, nước súp rất thơm và đậm đà, quan trọng nhất là không ngán, mỗi miếng hoành thánh đều có một con tôm bên trong, ăn vào rất dai, lớp vỏ bọc hoành thánh không phải vỏ bọc thường, nhìn lớp vỏ bên ngoài rất sáng và hơi trong suốt, giống như lớp vỏ pha lê của sủi cảo tôm.
Rắc thêm một chút hành lá và rau mùi, trang trí thêm chút mè đen, hương vị thật sự rất tuyệt.
Hoành thánh vừa bưng lên, một mùi thơm lập tức lan tỏa ra.
Điều quan trọng nhất là đĩa, bát, đũa đều vô cùng sạch sẽ.
Tô Thịnh Lân dùng thìa múc một miếng hoành thánh lên ăn, cảm thấy có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mặt lấp lánh của Bặc Manh đang nhìn anh, dáng vẻ giống như một con thỏ đang vẫy đuôi chờ khen ngợi.
Tô Thịnh Lân cảm thấy tim mình như bị đánh mạnh một cái, suýt nữa thì lên cơn đau tim, thả thính thật là đáng yêu quá…
Tô Thịnh Lân nói: “Rất ngon.”
Bặc Manh lập tức cười nói: “Thật tốt quá, tôi cứ lo ngài Tô không quen với loại đồ ăn này.”
Tô Thịnh Lân nói: “Này có gì mà ăn không quen chứ?”
Hai người đang ăn sáng, Bặc Manh chợt phát hiện ra hình như ngài Tô không thích ăn hành, mỗi lẫn múc canh đều vớt bỏ hành, lúc ăn hoành thánh cũng gạt hành ở mặt trên ra.
Bặc Manh chớp mắt hỏi: “Ngài Tô, ngài không thích ăn hành à?”
Tô Thịnh Lân ngây người trong giây lát, không ngờ Bặc Manh lại quan sát mình tỉ mỉ như vậy: “Đúng vậy, đây là một thói quen xấu từ nhỏ.”
Bặc Manh đáp: “Tôi giúp ngài gắp hành ra nhé.”
Tô Thịnh Lân lại sững sờ, nhìn thấy ánh mắt nhiệt tình của Bặc Manh, nhịn không được lại xoa đầu Bặc Manh, Bặc Manh cầm bát của Tô Thịnh Lân qua, lấy đũa và thìa trong hộp đựng đũa, động tác gắp hành ra khỏi bát rất thành thục.
Bặc Manh cười nói: “Tôi có một cậu em trai ở quê mới bốn tuổi và cũng không ăn hành, trước đây tôi thường gắp hành ra cho em ấy.”
Tô Thịnh Lân: “…”
Sự xúc động và ấm áp vừa rồi của Tô Thịnh Lân đều không còn nữa, lẽ nào sau khi Bặc Manh phát thẻ người tốt xong, lại coi anh như em trai mình?
Hai người ăn sáng xong rồi đi bộ về khu dân cư, Tô Thịnh Lân lái xe đi, hai người lên xe đi đến chỗ Bặc Manh thuê phòng ngắn hạn.
Lúc họ đến nơi đã là tám giờ rưỡi, cũng không còn sớm nữa, nhưng hôm nay là thứ bảy, Bặc Manh gọi điện hỏi xem bạn cùng phòng đã dậy chưa.
Tô Thịnh Lân vừa nghe, cảm thấy việc cho Bặc Manh thuê nhà thực sự là đúng! Vì Bặc Manh thuê phòng ngắn hạn, mà còn thuê chung phòng với người khác.
Một căn phòng chỉ có hai cái giường mà thôi, không gian riêng tư cũng không có một chút nào, há chẳng phải là khi Bặc Manh nhà anh thay đồ đều bị nhìn thấy hết sao?
Ngài Tô vui vẻ uống một bát giấm lâu năm.
Đến nơi, là một khu dân cư rất tồi tàn, lại là một tầng hầm, so với căn phòng trước đó đều tệ như nhau, Bặc Manh dẫn Tô Thịnh Lân đi xuống tầng hầm thì nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ, sau đó là tiếng mở cửa “lạch cạch”, một người phụ nữ ăn mặc hở hang từ bên trong bước ra, nhìn thấy Tô Thịnh Lân, hai mắt chợt sáng lên, cười nói: “Anh đẹp trai, gọi cho tôi nhé?”
Vừa nói vừa định cầm một tờ giấy nhỏ nhét vào túi áo của Tô Thịnh Lân, Tô Thịnh Lân bước sang một bên, tờ giấy rơi xuống đất.
Người phụ nữ đó cười gằn: “Đàn ông thối đạo đức giả.”
Nói xong, cô ta lập tức bỏ đi.
Tô Thịnh Lân: “…”
Bặc Manh xấu hổ nói: “Xin…xin lỗi ngài Tô, hay là ngài ở trên xe đợi tôi dọn đồ ra.”
Thái dương Tô Thịnh Lân giật mạnh, cảm thấy nơi này cá với rồng lẫn lộn với nhau, thực sự rất phức tạp, đương nhiên không thể để Bặc Manh một mình ở đây.
Tô Thịnh Lân lắc đầu, Bặc Manh chỉ đành bấm bụng mở cửa.
Sau khi họ bước vào, Bặc Manh gõ cánh cửa ở bên trái, sau đó vặn chốt mở cửa, bên trong có một người đàn ông, nhìn có vẻ không cao bằng Bặc Manh, cảm giác hơi xấu xí, đang thay quần áo, hình như là đồng nghiệp của Bặc Manh, trên người đang mặc chiếc áo giao hàng XX.
Người đàn ông đó liếc nhìn Bặc Manh rồi lại liếc nhìn Tô Thịnh Lân, nhìn Tô Thịnh Lân từ đầu đến cuối rồi đánh giá, suy cho cùng Tô Thịnh Lân trên người đang mặc một bộ quần áo đắt tiền, đã thế không phải là một nhãn hiệu nổi tiếng mà là đặt may riêng.
Tô Thịnh Lân dựa vào cửa, Bặc Manh nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Người đó cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cậu định chuyển nhà à?”
Bặc Manh đáp: “Đúng vậy, lát nữa sẽ dọn đi luôn.”
Người đó nhìn Bặc Manh nói: “Tìm được phòng mới chưa, căn phòng này của cậu chưa hết hạn thuê, cũng không có môi giới, chủ nhà có lẽ sẽ không trả số tiền còn lại đâu.”
Bặc Manh nói: “Ngài Tô cho tôi thuê phòng, bây giờ tôi sẽ chuyển đến đó.”
Người đó lại nhìn Tô Thịnh Lân một cái rồi cười nói: “Chuyện tốt rơi vào đầu cậu sao? Lúc nào gặp được người có tiền vậy, sao trước đây không thấy nhắc tới?”
Bặc Manh không biết nói gì, chả lẽ lại nói cậu gặp ngài Tô khi đi giao bao cao su?!
Đối với lần đầu gặp ngài Tô, Bặc Manh có ấn tượng rất sâu sắc, một hộp Durex Air…
Bặc Manh gãi cằm, cậu không biết nên trả lời như thế nào, trong tiềm thức cảm thấy lời nói của bạn cùng phòng không dễ nghe chút nào.
Tô Thịnh Lân nheo mắt lại, lời này quả thực không dễ nghe, hiển nhiên đang chế giễu Bặc Manh, hơn nữa từ giọng điệu thật ghen tị của anh ta, rõ ràng là rảnh rỗi kiếm chuyện mà.
Tô Thịnh Lân lúc này mới mở miệng nói: “Thu dọn xong hết chưa?”
Bặc Manh đáp: “À…à, xong ngay đây, ngài đợi tôi một lát.”
Người đó dường như không nhìn sắc mặt Tô Thịnh Lân, nên không nhận ra rằng anh đang không vui, lại hỏi: “Sắp đến ngày nghỉ rồi, cậu đã đặt vé tàu chưa?”
Lúc này mặt Bặc Manh nhăn như cái bánh bao đáp lại: “Không đặt được vé, chờ xem có ai bỏ vé không.”
Người đó cười nói: “Ai ya, bạn của cậu giàu như thế kia, sao không bảo anh ta tặng cậu hai tấm vé, tôi cũng không mua được vé, đúng lúc có thể cho tôi một tấm, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau về quê .”
Bặc Manh thực sự cạn lời, ngài Tô là chủ nhà chứ không phải máy ATM hay ví tiền, sao phải tặng vé cho người khác, hơn nữa lại còn nói chuyện như điều hiển nhiên.
Bặc Manh vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nói: “Ừm…thu dọn xong rồi, đi thôi ngài Tô.”
Tô Thịnh Lân cũng không thể chịu nổi nữa, xoay người bước ra cửa.
Bặc Manh đang định đi theo, lại bị người đó kéo lại hỏi: “Người giàu đó tên gì vậy?”
Bặc Manh đáp: “Anh hỏi làm gì?”
Người đó nói: “Phí lời, các cậu được phép làm bạn, tôi cũng muốn làm bạn với người giàu vậy.”
Tô Thịnh Lân đợi cả buổi mà không thấy Bặc Manh ra, lập tức ghé sát vào cửa hét to: “Bặc Manh.”
Bặc Manh hơi sốt ruột, người đó không chịu buông tay, cậu đành vội nói một câu “Tô Thịnh Lân”, người đó mới buông tay, cậu vội chạy ra ngoài.
Bặc Manh bê hai cái thùng lớn, xếp chúng chồng lên nhau, Tô Thịnh Lân đưa tay ra giúp cậu bê một cái.
Bặc Manh rối rít cảm ơn, sau đó lúng túng đáp: “Thật xin lỗi ngài Tô, người đàn ông vừa nãy là Chu Kỳ, anh ta là đồng hương của tôi, thật ra anh ta cũng tốt, chỉ là nói chuyện có chút… có chút thẳng thắn.”
Tô Thịnh Lân đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt có thể nhìn rõ ai xảo quyệt, ai là người trong lòng đầy ác ý, ai là người có ý xấu, Tô Thịnh Lân không khách khí nói, anh liếc mắt là có thể nhìn thấy xương người, Tô Thịnh Lân có thể thấy rõ đố kỵ của Chu Kỳ, chỉ có Bặc Manh tốt bụng mới cảm thấy Chu Kỳ nói chuyện hơi thẳng thắn.
Tô Thịnh Lân nói một câu không sao, trong lòng thầm nghĩ, dù sao sau này cũng chuyển đến rồi, con thỏ ngốc này ở ngay dưới tầm mắt của anh, mắt không thấy tim không phiền, mình để Bặc Manh chuyển qua quả thật là sáng suốt.
Đem hành lý bỏ vào cốp xe, Tô Thịnh Lân lái xe về nhà, toàn bộ đồ đạc của Bặc Manh đã được chuyển đến đây, cuộc sống chung nhà chính thức bắt đầu, đồ đạc đều ở đây thì cũng không sợ Bặc Manh chạy mất.
Tuy nhiên, Tô Thịnh Lân chợt nghĩ ra, Tết Nguyên Đán sắp đến, hình như con thỏ ngốc này phải về nhà đón tết, thời gian dài như vậy, lẽ nào mình phải ở nhà một mình sao?
Tô Thịnh Lân lại bắt đầu thực hiện kế hoạch…
Thứ bảy chủ nhật không cần đi làm, Bặc Manh sẽ nấu cơm, ngay cả người giúp việc theo giờ cũng không cần, rửa bát, lau bàn, quét nhà, dọn sàn, Bặc Manh đều bao trọn hết, hơn nữa còn làm rất tốt, trong nhà sạch sẽ hơn trước rất nhiều.
Tô Thịnh Lân ngồi trên ghế sofa dưới tầng một, nhìn Bặc Manh đi tới đi lui, trên eo là một chiếc tạp dề Pikachu, nhìn thật dễ thương…
Sáng sớm thứ hai, sau khi Tô Thịnh Lân ăn xong bánh bao nhân kim sa tình yêu, lập tức lái xe đi làm, Bặc Manh cũng đi giao hàng trên chiếc xe điện của mình.
Ngài Tô bước vào tòa nhà với tâm trạng vô cùng vui vẻ, khiến các em gái lễ tân ở tầng một rất ngạc nhiên, hôm nay sếp Tô đến công ty rất sớm, hơn nữa xem ra tâm trạng rất vui, hình như có chuyện tốt gì đó.
Thư ký Tiểu Lâm đến sớm đem bữa sáng tới cho Tô tổng, gõ cửa mới phát hiện sếp Tô đã đến, không khỏi ngạc nhiên: “Chào sếp Tô, bữa sáng của Ngài.”
Tô Thịnh Lân xua tay nói: “Sau này không cần đem bữa sáng cho tôi, bữa trưa cũng không cần.”
Thư ký Tiểu Lâm cảm giác như bầu trời đang sụp đổ, hôm nay sếp Tô cười rất dịu dàng, nhưng đằng sau cặp kính kia lộ ra một vẻ ma quái mạnh mẽ…
Thư ký Tiểu Lâm đành phải đem bữa sáng đi, tự mình ăn hai phần…
8 giờ 30 Tô Thịnh Lân ngồi trong văn phòng, vô cùng chán nản, lấy điện thoại ra xem, khóe miệng lập tức mỉm cười, cửa hàng sextoy này thật tốt, có thể giao hàng 24/24 bất cứ lúc nào.
Tô Thịnh Lân nở một nụ cười tinh quái, quyết định đặt một hộp bao cao su.
Hai phút sau, điện thoại của Tô Thịnh Lân reo lên, trên đó hiển thị… cuộc gọi rất đáng yêu.
Tô Thịnh Lân mỉm cười nhận điện thoại, cố ý hạ giọng nói: “A lô, Bặc Manh hả?.”
Bặc Manh xoa tai, mỗi lần gọi điện cho ngài Tô, đều có một loại cảm giác như bị điện giật, lẽ nào điện thoại của mình kém chất lượng?
Tô Thịnh Lân tưởng rằng cửa hàng sextoy lại hết hàng, kết quả nghe Bặc Manh nói: “Ngài…ngài Tô, sao Ngài lại đặt cái…cái này nữa?”
Tô Thịnh Lân không khỏi bật cười, Bặc Manh mới ở cùng anh mấy ngày, tựa như đã dần thả lỏng một chút, Tô Thịnh Lân nghe ra, câu nói này của Bặc Manh giống như đang làm nũng.
Tô Thịnh Lân nhướng mày: “Không được sao?”
Bặc Manh lắp bắp nói: “Không phải…không phải…”
Ở nhà Tô Thịnh Lân mấy hôm, Bặc Manh phát hiện sinh hoạt thường ngày của ngài Tô rất có quy luật, không có vợ, không có bạn gái, cũng không ra ngoài quan hệ bừa bãi và cũng không có dắt phụ nữ về nhà.
Nhưng mà ngài Tô lại mua nhiều bao cao su như vậy, thật sự không biết chúng được dùng ở đâu…
Bặc Manh nói: “Cái…cái đó, tôi chỉ là muốn nói với ngài Tô là, trên đường hơi kẹt xe, khoảng ba mươi lăm phút nữa mới tới được.”
Tô Thịnh Lân cười nói: “Không sao, tôi chờ cậu.”
Bặc Manh xoa gương mặt đang nóng bừng của mình, nhanh chóng cúp máy, sau đó cưỡi con cừu nhỏ của mình đến cửa hàng sextoy, đơn hàng đầu tiên của ngày hôm nay đi làm, thế mà lại giao hàng đồ này…